Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 216. Chuyện cũ của Lam tiểu thư

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Mẹ Hứa: “Xem gương mặt nhỏ gầy này của cháu xem, có phải ăn ít không? Vẫn nên ăn nhiều một chút, cơ thể mới khỏe mạnh được. Blah blah……”
Mẹ Hứa lại nói một đống lớn chuyện, đều dặn dò này nọ, Khúc Tiểu Tây cười tủm tỉm nghe mẹ Hứa lải nhải, không có chút phản cảm nào. Mẹ Hứa lải nhải mãi mới thấy kha khá, trà cũng pha xong: “Đến, mau nếm thử.”
Khúc Tiểu Tây nói vâng rồi nâng chén trà: “Nhà cháu ít người, bình thường luôn khiến mọi người thêm phiền, có khách cũng quấy rầy mọi người, thật ngại quá. Không biết khi nào Lam tiểu thư rảnh để em làm chủ mời chị và mẹ Hứa một bữa cơm?”
Lam tiểu thư cười tủm tỉm: “Em, đứa bé này, cần gì phải chú ý những việc như vậy? Đều là chuyện nhỏ thôi, chẳng có gì đâu. Lại nói chị còn thấy vui khi gặp Tần tiên sinh, em đã cho chị cơ hội đấy chứ.”
Khúc Tiểu Tây sửng sốt, bừng tỉnh nghĩ đến chính mình lúc đầu nhi cảm thấy chợt lóe mà qua không có bắt lấy cảm giác là cái gì.
Lam tiểu thư đối với Tần An cực kỳ tốt.
Từ lần đầu tiên gặp đã rất quan tâm.
Khúc Tiểu Tây: “Chị chị chị……”
Cho nên, Lam tiểu thư thích Tần An?
Lam tiểu thư phụt một tiếng bật cười: “Em chắc là hiểu lầm ha?”
Khúc Tiểu Tây: “A?”
Cô nhẹ giọng: “Em còn chưa nói cái gì, chị đã biết em hiểu lầm?”
Lam tiểu thư giơ giơ móng tay xinh nhìn ngắm, nói: “Nhìn biểu cảm của em là biết, em còn không hiểu sao? Đúng là trẻ con. Em nói em ngây thơ như vậy, tương lai không may bị người ta lừa thì làm thế nào cho tốt?”
Nói đến đó, Lam tiểu thư và mẹ Hứa đều có suy nghĩ giống nhau, cả hai thở dài một hơi, phảng phất như vì tương lai của Khúc Tiểu Tây mà cực kỳ lo lắng.
Khúc Tiểu Tây: “……”
Cô bĩu bĩu môi: “Em mới không bị lừa.”
Lam tiểu thư cười như không cười liếc cô một cái, nói: “Chị chẳng có ý gì với Tần tiên sinh cả. Lại nói, em xem, tuổi tác bọn chị cũng không hợp.”
Khúc Tiểu Tây: “Sao lại nói tuổi không thích hợp? Người ta vẫn bảo nữ hơn ba ôm vạch vàng đấy thôi? Chị chỉ lớn hơn hẳn một chút, có sao đâu?”
Lam tiểu thư: “Chị hơn cậu ta 6 tuổi.”
Khúc Tiểu Tây: “Hả?”
Cô phản ứng lại, hỏi: “Hai người quen nhau à?”
Lam tiểu thư gật đầu: “Đúng vậy. Năm đó bạn trai chị, chính là chú của cậu ta.”
Lam tiểu thư dựa vào trên sô pha, giọng mềm nhẹ: “Tình cờ gặp lại, chị còn mơ hồ thấy được bộ dạng như quỷ năm đó của cậu ta. Lúc ấy chị còn chưa đến 20 tuổi, vừa mới vào Xưởng điện ảnh, nhờ bộ phim đầu tiên bộc lộ tài năng mà vô cùng hăng hái muốn tiến bước. Anh ấy là fan của chị, mỗi ngày đều đến Xưởng điện ảnh chờ chị. Sau này bọn chị cứ thế ở bên nhau. Chị nhớ lúc ấy Tần An vẫn còn học sơ trung, chị có gặp qua một hai lần nhưng không quen thân.”
Khúc Tiểu Tây không nghĩ tới Lam tiểu thư sẽ nói chuyện này, chuyên chú ngồi nghe chuyện xưa.
Lam tiểu thư: “Bọn chị ở chung ba năm, chị có thai nên muốn kết hôn. Hắn lại……”
Tươi cười của chị đột nhiên bay biến, nói: “Anh ấy chần chừ, anh ấy không muốn cưới một con hát như chị. Lúc ấy anh ấy kiên quyết muốn chia tay với chị. Vì chị cứ dây dưa mãi nên hàng mới rời khỏi nhà xuất ngoại. Sau này con không còn nữa, chị cũng hết hi vọng với anh ấy. Hình như khoảng nửa năm tính từ lúc đó có truyền đến tin anh ấy chết ngoài ý muốn ở nước ngoài, chị còn vui sướng cực kỳ. Tiếp 3 năm sau nữa, một gã sai vặt bên cạnh anh ấy lén lút đến tìm chị, chị mới biết, hóa ra năm đó anh ấy kiên quyết muốn chia tay bởi phát hiện mình bị bệnh nan y. Anh ấy không muốn liên lụy đến chị, cố ý nói lời khó nghe, hi vọng chị quên anh ấy đi rồi bắt đầu cuộc sống mới. Em nói xem, trên đời làm gì có người ngu ngốc như thế?”
Khúc Tiểu Tây nghe đến đó, nhẹ giọng: “Như vậy, vị kia tiên sinh là ngoài ý muốn……”
“Không phải.” Lam tiểu thư lắc đầu: “Bệnh của anh ấy chuyển biến xấu nên mới qua đời. Nhà anh ấy đưa ra lý do thoái thác là ngoài ý muốn vì đấy là bệnh di truyền. Nhà anh ấy không muốn lộ chuyện này ra ngoài. Đương nhiên căn bệnh này không phải đứa trẻ Tần gia nào cũng bị, chỉ có tên quỷ như anh ấy là xui xẻo thôi.”
Lam tiểu thư nói xong, lại uống một ngụm trà mới tiếp tục: “Loại chuyện này có phải rất máu chó không?”
Khúc Tiểu Tây lắc đầu: “Không phải.”
Cô duỗi tay cầm tay Lam tiểu thư, an ủi: “Chị biết nói những lời này chẳng ra sao mà chị còn muốn nói, đã qua rồi thì cứ để cho qua đi.”
Lam tiểu thư lộ ra chút ý cười, nói: “Sao dễ dàng quên như vậy? Chị nghĩ cả đời chị cũng quên không được.” Chị lười biếng, “Dù không quên anh ấy, chị cũng có thể sống khá tốt.”
Khúc Tiểu Tây: “Vậy cũng đúng.”
Lam tiểu thư cười: “Em nhìn đám phòng ở này của chị mà xem, đều dùng tiền chia tay của chị với anh ấy lúc đó xây lên, quà tặng chia tay đấy. Chị ở nơi này vẫn luôn thấy có hắn ở bên. Chờ đến khi chị tìm được con trai, chị sẽ nói với nó, đây là quà cha cho nó.”
Khúc Tiểu Tây nghe thế bỗng bừng tỉnh, nãy cô có thấy nhắc đến con, cô còn nghĩ đứa bé không còn do đẻ non.
Cho nên không phải cái kia?
“Con……”
Bạn cần đăng nhập để bình luận