Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 133. Bán trẻ con

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Tiểu Thạch Đầu nhẹ nhàng vò đầu mình, ngập ngừng: “Em……”
Khúc Tiểu Tây: “Đây, cầm đi, mang về nhà cùng em gái thử nhé.”
Tiểu Thạch Đầu quay đầu liền thấy em gái gầy yếu như mèo con, đôi mắt nhìn sang đây. Cậu bé suy nghĩ một chút mới nghiêm túc nói: “Cảm ơn chị.”
Khúc Tiểu Tây: “Không cần khách khí, về sau lại qua chơi nhé!”
Cô vỗ vai Tiểu Thạch Đầu, cậu bé vui sướng nắm tay em gái cùng nhau ra về.
Trong mấy đứa bé, đứa duy nhất bị thương chính là nhóc ăn mày, trên mặt nhóc ta có vài chỗ bị trầy da, may mắn không quá nghiêm trọng. Khúc Tiểu Tây: “Tiểu Đông, anh hỏi mẹ Hứa dưới lầu một chút xem dì ấy có thuốc tím không?”
Tiểu Đông: “Được.”
Cô nhìn về phía nhóc ăn mày. Giọng nhóc ăn mày rất nhỏ “Tôi lập tức đi ngay.”
Khúc Tiểu Tây: “Nếu cậu có chỗ để đi thì sao phải ngồi xổm chỗ góc tường nhiều ngày như vậy?” Cô nhìn chằm chằm nhóc ăn mày nói: “Nói chút tình huống của cậu đi.”
Nhóc ăn mày vội giương mắt nhìn cô rồi siết chặt góc áo.
Khúc Tiểu Tây: “Nếu cậu không nói thì thôi vậy.”
Nhóc ăn mày ngoài miệng nói phải đi nhưng thực tế làm gì có chỗ nào để đi? Nhóc tavội mở miệng: “Tôi nói.” Sau đó có lẽ cảm thấy mình vội vàng quá nên lại trộn liếc nhìn Khúc Tiểu Tây một cái.
Khúc Tiểu Tây vẫn làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.
Nhóc ăn mày: “Mẹ tôi chết sớm, cha tôi lấy về rất nhiều vợ lẽ. Bọn họ đều không thích tôi, tôi cũng không thích bọn họ. Một vợ lẽ của ông ấy thông đồng với người khác trộm đem tôi bán đi. Tôi ở trên đường chạy trốn được.”
Nhóc ta lau mặt một phen mới tiếp tục nói: “Tôi không muốn về nhà, cũng không có chỗ để đi. Sau này mang máng nhớ lại hình như nghe cha tôi cùng bí thư của ông ấy nói qua, cậu của tôi đã tới Thượng Hải. Vì thế tôi liền trèo vào xe kéo than tới đây tìm cậu. Sau khi tôi đến đây vẫn luôn lưu lạc. Đại khái khoảng nửa tháng trước, tôi nhìn thấy một người cực kỳ giống cậu tôi ở gần đây. Thế nên tôi vẫn luôn ở lại nơi đó muốn đánh cược một kèo.”
Khúc Tiểu Tây bừng tỉnh, nếu hắn không nói dối, như vậy nhóc ta vẫn luôn ở lại chỗ kia không đi vì nguyên nhân này.
Cô hỏi: “Vậy sao cậu cứ đi theo bọn tôi làm gì?”
Nhóc ăn mày cắn môi, nhỏ giọng: “Mấy người giúp tôi, tôi nghĩ nếu… nếu mấy người ra cửa mua đồ, tôi có thể giúp.” Lần đầu tiên nhóc thấy họ đã thấy họ mua túi lớn túi nhỏ đầy tay. Nhóc ăn mày vội giải thích: “Tôi không có ý xấu.”
Khúc Tiểu Tây a một tiếng thật dài. Nhóc ăn mày không biết cô nghĩ như thế nào, cũng không dám nói gì.
Khúc Tiểu Tây: “Vậy cậu tên gì?”
Nhóc ăn mày: “Tôi gọi là Tiểu Bảo.”
Khúc Tiểu Tây nghĩ đến khi nhóc ta hôn mê vẫn luôn gọi “Đừng bỏ Tiểu Bảo”, đây chắc là nhũ danh của nhóc. Không thể không nói, nhóc này vẫn có chút tâm tư. Tuổi nhóc ta không có khả năng không nhớ rõ tên thật của mình, xem ra cũng không muốn nói.
Khúc Tiểu Tây lại đánh giá nhóc ta, nhóc ăn mày an an tĩnh tĩnh.
Tiểu Bắc ngồi một bên cũng nhìn chằm chằm nhóc ta, lại không quấy rầy Khúc Tiểu Tây cùng nhóc ăn mày nói chuyện.
“Cậu muốn về nhà sao?”
Nhóc ăn mày lập tức dùng sức lắc đầu, đỏ hốc mắt: “Tôi không nhà, tôi nói cái gì cha tôi cũng không tin. Ông ấy không tin tôi, ngược lại tin ả đàn bà xấu xa kia. Tôi không muốn về nhà, dù sao… dù sao ông ấy vẫn có thể cùng người khác sinh con tiếp.”
Đứa nhỏ khổ sở cực kỳ, nhắc tới cái này nắm tay đều nắm chặt lại.
Khúc Tiểu Tây nhướng mày: “Như vậy đi, mấy ngày ăn tết này cậu tạm thời ở tại nhà tôi.”
Nhóc ăn mày khiếp sợ ngẩng đầu.
Khúc Tiểu Tây bình tĩnh: “Chỉ mấy ngày Tết này thôi, chờ qua năm, hết 15 tháng giêng thì cậu phải đi. Nhà bọn tôi cũng không phải giàu có gì, ba người đều phải nỗ lực sinh hoạt nên không thể gánh vác chi tiêu của một người ngoài nữa. Hoặc cậu chọn về nhà hoặc cậu chọn lưu lạc bên ngoài, cái đó tùy cậu. Cậu xem, có thể chứ?
Nhóc ăn mày dùng sức gật đầu: “Được.”
Khúc Tiểu Tây ý vị sâu xa: “Chỉ mong cậu không làm ra chuyện không tốt nào cả.” Cô nhìn về đôi mắt nhóc ăn mày, từng câu từng chữ rõ ràng: “Ở thì ở, nếu để tôi biết cậu có ý xấu nào...”
Cô cười nhạo một tiếng, chậm rãi nói: “Bến Thượng Hải lớn như vậy, một nhóc ăn mày biến mất tôi tin tuyệt đối sẽ không ai để ý đâu.”
Đại khái Khúc Tiểu Tây cho người ta thấy sự tương phản quá lớn, nhóc ăn mày khiếp đảm nhìn Khúc Tiểu Tây một cái, sau đó nhóc ta vội vàng cam kết: “Tôi sẽ không.”
Khúc Tiểu Tây nhẹ giọng ừ một tiếng.
Lúc này Tiểu Đông đã cầm thuốc tím lên lầu, cậu cười tủm tỉm: “Em gái, mẹ Hứa bên kia có thuốc tím.”
Khúc Tiểu Tây: “Lại đây, tôi giúp cậu xoa thuốc.” Cô lại nói: “Tiểu Bảo là do hai người cứu về, mấy ngày này hắn sẽ ở lại nhà chúng ta.”
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc cùng nhau gật đầu nói: “Được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận