Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 326. Làm quen hàng xóm mới

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Túc Bạch ra mặt giới thiệu mọi người với nhau.
“Tôi mời mọi người đến đây để mọi người làm quen với nhau một chút. Sau này mọi người ở đây chính là hàng xóm láng giềng, tôi không cầu mọi người có thể tương thân tương ái như người nhà nhưng cũng đừng khiến cho chỗ này của tôi thêm phiền, gây chuyện không đáng có.”
Anh theo thứ tự giới thiệu mọi người với nhau: “Vị này chính là Cao tiểu thư, ba anh em ở đối diện nhà tôi.”
Đơn giản vài câu đã chuyển sang Lam tiểu thư: “Vị này chính là tiểu thư Lam Thải Điệp, qua hai ngày nữa mới dọn sang, cô ấy đang ở tầng trên nhà Cao tiểu thư. Lần này tới trước để làm quen với mọi người một chút. Nhà họ còn có một người giúp việc và một cặp trai gái.”
Kế đến là nhà đối diện với Lam tiểu thư. Đối diện với nhà Lam tiểu thư là đồng nghiệp của Túc Bạch, Trương tiên sinh, một nhà bảy người, cha mẹ già, hai vợ chồng cùng ba đứa con.
Hai vợ chồng Trương tiên sinh tầng trên kinh doanh một cửa hàng nào đó. Đối diện với nhà này là một vị lão tiên sinh sống một mình. Lão tiên sinh làm giảng viên Đại học Chấn Đán, hơi có chút danh tiếng và uy vọng. Tầng trên nhà lão tiên sinh chính là nhà Vương Phát Tài.
Đối diện nhà gã, thế mà lại là nhà Đỗ Tiểu Ngũ.
Khúc Tiểu Tây thấy Đỗ Tiểu Ngũ bước vào, kinh ngạc đến nỗi biểu lộ hết lên trên mặt.
Khúc Tiểu Tây kinh ngạc thế nào thì những người xung quanh cũng ngạc nhiên như thế. Ai bảo những người ở đây đều biết ít nhiều về Đỗ Tiểu Ngũ. Như vị Vương Phát Tài này đây, sau vài giây ngơ ngốc vì kinh ngạc, gã đã nhanh chóng bước lên khách khách khí khí khom lưng bắt tay nịnh nọt: “Hóa ra là tiểu Đỗ tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu. Thật trùng hợp, không ngờ kẻ hèn này còn có may mắn được trở thành hàng xóm với ngài. Đúng là vinh hạnh của tôi.”
Trong lòng gã dù đã rẽ ngang rẽ dọc đến 180 vòng suy đoán vì sao người này đến đây thuê nhà nhưng bên ngoài lại bày ra bộ dạng vừa kích động vừa vui mừng đúng tiêu chuẩn.
Đỗ Tiểu Ngũ lạnh nhạt gật đầu, tầm mắt hắn dừng trên người Khúc Tiểu Tây.
Khúc Tiểu Tây cũng khách khí: “Anh Ngũ, thật trùng hợp.”
Đỗ Tiểu Ngũ: “Thật ra cũng không phải là trùng hợp, lần trước qua đây thấy chỗ này không tệ lắm, ừm, thế là thương lượng chuyện thuê trọ với Túc tiên sinh luôn.”
Túc Bạch cười lạnh một tiếng, nói: “Còn không phải sao, anh bắt tôi đuổi khách trọ ban đầu đi, tôi chẳng nhẽ còn không bị buộc phải cho anh thuê?”
Túc Bạch quả nhiên là trùm nói chuyện tẻ nhạt, chỉ một giây đã khiến hiện trường yên tĩnh đến rơi một cây kim cũng có thể nghe được.
Đỗ Tiểu Ngũ thừa biết tính cách của Túc Bạch thế nào. Tuy không tiếp xúc nhiều lắm nhưng vẫn để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng hắn. Vì vậy khi nghe anh trai này nói như vậy hắn cũng không thấy chút kỳ quái nào. Điều hắn thấy lạ là cách thức nói chuyện và phương thức làm việc của Túc Bạch thế này mà sao chưa có ai đánh cho một trận nhỉ?
Thật quá khiến người ta kinh ngạc!
Hắn nói: “Cho ai thuê không phải đều như nhau, cậu cho tôi thuê còn nhiều thêm mười đồng đó thôi.”
Túc Bạch: “Anh thật xấu xa.”
Đỗ Tiểu Ngũ: “Ha hả.”
Hai người cứ như gà tiểu học mổ lẫn nhau.
Khúc Tiểu Tây yên lặng chảy vạch đen đầy đầu, ngay sau đó sâu kín cảm khái: “Hai người cảm tình thật không tồi ha!”
“Ai cùng anh ta/ cậu ra cảm tình không tồi?” Hai người trăm miệng một lời, rất nhanh lại cho nhau một cái trừng mắt tóe lửa.
Đỗ Tiểu Ngũ xoay người: “Làm quen xong rồi, tôi đi trước.”
Lam tiểu thư cười cười: “Vậy nếu làm quen xong rồi, chị cũng về đây. Đúng rồi, ngày kia chị chuyển nhà, không sao chứ?”
Túc Bạch trực tiếp đem chìa khóa cho Lam tiểu thư, nói: “Ba cái chìa khóa, cửa cổng, cửa nhà còn có cửa phòng cô.”
Lam tiểu thư: “Được.” Chị cùng Khúc Tiểu Tây cùng ra ngoài, nói: “Không nghĩ tới Đỗ Tiểu Ngũ cũng ở nơi này.”
Khúc Tiểu Tây: “Khả năng… hướng về Thẩm Hoài đi? Hắn ở ngay cách vách.”
Lam tiểu thư không hiểu lắm về Thẩm Hoài, chỉ nhớ mang máng đó là anh rể của Túc Bạch. Hình như đó cũng không phải người đơn giản gì, có thể tùy tiện sai phải người của Công ty Phú Lệ thì sao có thể đơn giản được?
Chị nói: “Chị không biết mấy cái đó đâu, chị đi trước.”
Khúc Tiểu Tây: “Vâng ạ.”
Lam tiểu thư quay đầu lại nhìn thoáng qua tên Vương Phát Tài kia, thấp giọng nói thầm: “Người này sao nhìn có chút quen mắt nhỉ?”
Rốt cuộc là ai, lại nghĩ không ra.
Chị quay đầu rời đi.
Lúc Khúc Tiểu Tây về đến nhà, hai cậu trai đều đang ở phòng bếp rửa rau. Việc nhà xưa nay đều do hai người cùng làm.
Khúc Tiểu Tây: “Hôm nay thế nào?”
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc lập tức ríu rít nói hết chuyện hôm nay, Tiểu Tây: “Kia chờ một lát cơm nước xong, nghỉ một lát rồi hai người dạy em nha?”
Hai anh em lập tức: “Được.”
Khúc Tiểu Tây thuận tiện nói chuyện xảy ra ngày hôm nay. Bản thân Khúc Tiểu Tây am hiểu kể chuyện nên một sự việc vốn đơn giản đã bị cô nói ra hình ra dạng, diễn biến lên xuống phập phồng không kém gì tiểu thuyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận