Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 417. Anh! Chưa! Đáng! Giá! Để! Nhận! Đâu! Nhé!!!

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Anh lấy tờ báo ra, chỉ chỉ vào bài viết, nói: “Tác giả truyện này là - em.”
Không phải câu nghi vấn mà là lời khẳng định.
Khúc Tiểu Tây trong lòng hoảng hốt, có điều rất nhanh đã phản bác tự nhiên, cô nhấp miệng: “Anh… có chứng cứ gì mà bảo là em?”
Túc Bạch nhìn phản ứng này của cô thì còn có cái gì không hiểu nữa? Anh nói: “Quả nhiên là em.” Anh nghĩ nghĩ một chút, duỗi tay xoa nhẹ đầu cô, nói: “Em đó nha.”
Ánh mắt Khúc Tiểu Tây hơi lóe, nhẹ giọng:“Em không biết anh nói cái gì, không phải em đâu.”
Túc Bạch nhìn chằm chằm cô, thấy mắt cô chuyển động liên tục, anh trầm thấp cười thành tiếng, khẳng định: “Chính là em!”
Thấy anh như vậy, Khúc Tiểu Tây nghĩ đến ngày đó hẳn anh đã nhìn thấy tờ giấy chứng nhận giả của cô, muốn giấu cũng không được. Cô thở dài một tiếng, đô đô miệng. Khúc Tiểu Tây: “Ừm… có ai biết là em nữa không?”
Cô có chút khẩn trương, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm Túc Bạch.
Túc Bạch lắc đầu: “Không có ai biết, có điều rất nhiều người tìm em.”
Khúc Tiểu Tây: “Vậy sao anh biết là em?”
Túc Bạch: “Trước đó anh nhìn thấy tên trên giấy chứng nhận của em, lại biết em bởi vì viết gì đó nên mới chọc phải phiền toái. Sau này suy đoán một chút lập tức biết đó là em. Nhưng em cứ yên tâm, người bên ngoài không biết là em đâu.”
Khúc Tiểu Tây cũng không dám thở phào nhẹ nhõm: “Vậy vậy vậy… anh có thấy em sẽ bị lộ không?”
Cô càng nghĩ càng có chút lo lắng, cân nhắc có nên bao lớn bao nhỏ chạy trốn luôn không.
Túc Bạch: “Không sao đâu.” Anh nghiêm túc: “Em rất cẩn thận, cũng không để lộ bất cứ dấu vết nào. Anh nghĩ đám người đó căn cứ vào manh mối trước kia để tìm em. Nếu như thế thì rất khó để phát hiện ra, truy tìm được em. Tuy nhiên nếu như sau này em tiếp tục dùng bút danh này để gửi bài thì khó mà nói được. Anh đến tìm em chủ yếu muốn khuyên em, mặc kệ người khác nói gì thì em cứ bình tĩnh, ngàn vạn lần đừng nóng đầu lên rồi tiếp tục viết tiếp tiểu thuyết đó. Như vậy sẽ bị trúng kế rồi lộ ra dấu vết.”
Khúc Tiểu Tây vội gật đầu, lá gan của cô còn nhỏ lắm. Giọng Khúc Tiểu Tây nhỏ như muỗi: “Em có viết cũng sẽ không dùng bút danh này nữa.”
Túc Bạch gật đầu: “Như vậy thì tốt.” Anh lại xoa nhẹ đầu Khúc Tiểu Tây một chút: “Ngoan.”
Sắc mặt Khúc Tiểu Tây ửng đỏ, dỗi: “Anh làm gì thế? Làm như em là trẻ con không bằng.”
Túc Bạch: “Nếu có người muốn tìm em mà không có manh mối nào thì kẻ đó chắc chắn sẽ cố gắng tìm cách khác. Cho nên mặc kệ người khác có nói gì đi chăng nữa, em cũng đừng lộ diện. Cũng may mà thân phận của em nhiều, dựa theo tư duy của người bình thường chắc sẽ không liên tưởng chuyện này có liên quan với em. Dĩ nhiên tiền đề là em không tiếp tục ngóc đầu dậy nữa.”
Khúc Tiểu Tây: “Vâng.” Cô đột nhiên liền cảm khái: “Em phát hiện hình như em rất tin tưởng anh đấy.”
Vốn dĩ ai cũng không nói ra lời, bây giờ bị anh lập tức vạch trần thân phận, thế mà cô cũng không sợ, thậm chí còn không thấy nguy hiểm. Khúc Tiểu Tây nghĩ một chút bỗng thấy hành vi của mình có vẻ rất đáng sợ. Cô nghi ngờ: “Anh sẽ không bán đứng em chứ?”
Cô ngẩng đầu nhìn Túc Bạch, hai mắt nhìn anh chằm chằm, hai người cứ thế nhìn nhau. Sắc mặt Túc Bạch dần có chút phiếm hồng, rồi lại cố gắng ra vẻ trấn định: “Anh sẽ không hại em.”
Khúc Tiểu Tây nhướng mày.
Túc Bạch chọc chọc khuôn mặt cô: “Nhìn cái gì mà nhìn.”
Khúc Tiểu Tây: “Nhìn cũng không được à?”
Anh bật cười: “Có thể, thoải mái mà nhìn!”
Nhìn hai tròng mắt sáng ngời của cô, anh hơi giật giật khóe miệng, muốn nói cái gì, suy nghĩ một chút lại không nói nữa.
Khúc Tiểu Tây: “???”
Túc Bạch: “Không sao.”
Khúc Tiểu Tây: “Anh một bộ muốn nói lại thôi trông ngốc thật đó. Anh thật sự không sao à?”
Túc Bạch mỉm cười: “Thật sự không sao.” Anh sợ cô nhóc này tiếp tục truy hỏi bèn nói: “Gần đây có phải em có chuyện gì không?”
Khúc Tiểu Tây chống nạnh: “Em thì làm gì có chuyện gì được? À, em có! Em gần đây đang dệt áo lông đấy.”
Ánh mắt Túc Bạch sáng lên, tinh thần lập tức tỉnh táo hẳn, anh hỏi: “Em dệt áo lông cho ai?”
Khúc Tiểu Tây: “……???” Cô có thể làm cho ai? Dĩ nhiên là người nhà mình rồi. Khúc Tiểu Tây mê mang hỏi: “Em còn có thể làm cho ai?”
Túc Bạch thu ánh mắt lại, a một tiếng, nói: “Anh chỉ tùy tiện hỏi thôi.” Tiếp theo nói: “Anh cũng không phải rất muốn.”
Khúc Tiểu Tây: “……”
Cô nhìn Túc Bạch, sâu kín nói: “Anh…… Rõ ràng muốn đấy chứ.”
Mặt Túc Bạch vô tội, cực kỳ vô tội: “Anh không có.” Ánh mắt lơ đãng nói: “Anh thật sự không có.”
Khúc Tiểu Tây nhìn chằm chằm Túc Bạch không bỏ, Túc Bạch mất tự nhiên quay mặt đi.
Khúc Tiểu Tây cảm thấy mình đã nhìn thấu người này, cô đã bắt thóp được Túc Bạch, vui đùa: “Chờ dệt xong cho họ sẽ dệt cho anh một cái……”
Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy áo lông thật sự quá phức tạp, hơn nữa… quan trọng nhất là…
Anh! Chưa! Đáng! Giá! Để! Nhận! Đâu! Nhé!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận