Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 460. Thăm mộ

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Thật ra Khúc Tiểu Tây vốn nghĩ rằng hơn 30 người này chắc hẳn không ít là kẻ chẳng ra gì.
Thật không ngờ kết quả điều tra lại khiến người ta thương cảm. Đa số người ở đây chỉ là những tên côn đồ đi theo sau. Kẻ thật sự giết người cướp của cũng chỉ có mấy tên như vậy thôi. Vì thế Khúc Tiểu Tây thấy chuyện này dễ làm hơn nhiều.
Bọn cô nhanh nhẹn xử lý xong hiện trường, Khúc Tiểu Tây nhìn tình hình hiện trường nói: “Để lại hai người theo dõi, những người khác rút.”
Thừa dịp mặt trời còn chưa lên hẳn, xe tải nhanh chóng rời khỏi cổng lớn nhà họ Bạch. Tất cả giống như chưa từng có người đến.
Lúc này người đàn ông gầy gò trước đó không ở lại mà đổi thành hai người khác.
Đoàn người Khúc Tiểu Tây lái xe tải đến kho hàng mà trước đó Túc Bạch đã chuẩn bị trước. Ngay sau đó mọi người đều giải tán, lên một chiếc xe tải khác vào núi. Ngoại trừ ba anh em nhà họ Khúc còn có Túc Bạch. Túc Bạch phụ trách lái xe, đường núi xóc nảy, mặt trời lúc này đã chậm rãi lên, ngoài cửa sổ nắng sớm hơi ẩm ướt.
Tiểu Bắc ngồi ở ghế phụ chỉ đường. Dù hai vợ chồng nhà họ Khúc đã hạ táng rất nhiều năm về trước nhưng sau khi Tiểu Bắc về đã nghiên cứu kỹ bản đồ nên tất cả đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Mắt thấy đường lối gập ghềnh, xe tải không thể đi được nữa, mọi người đều xuống xe.
Mỗi người cầm theo vài chiếc túi lớn, đi từng bước lên núi.
Trên núi có tiếng chim hót, Khúc Tiểu Tây thấp giọng: “Nơi này là chỗ tốt đó.”
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc đều ừ một tiếng, Túc Bạch đi theo phía sau ba anh em, anh cũng không nhiều lời.
Bốn người đi thêm khoảng 40-50 phút mới lên đến đỉnh núi. Khúc Tiểu Tây phảng phất như có cảm ứng, cứ thế mang theo ba người còn lại đi tới khu mộ. Nơi này là khu mộ nhà họ Khúc, mai táng ở đây đa phần là người nhà của cô.
Trong đó cặp vợ chồng trẻ tuổi kia chính là cha mẹ của Khúc Tiểu Tây.
“Cha mẹ!”
Tiểu Đông không nhịn được bật khóc, cậu quỳ xuống trước bia mộ, khó có thể kiềm chế cảm xúc của mình.
“Cha mẹ, bọn con tới thăm hai người, bọn con đến……”
Khúc Tiểu Tây không nhịn được, nước mắt cũng lập tức chảy ra: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, bọn con lâu như vậy mới đến. Cha mẹ ……”
Khúc Tiểu Tây nhìn ảnh chụp trên bia mộ. Tuy khi cha mẹ còn sống, cô không được gặp qua lần nào nhưng Khúc Tiểu Tây vẫn cảm thấy hai người kia thật quen thuộc, đây chính là cha mẹ của cô. Cảm giác này vô cùng rõ ràng trong nội tâm.
Khúc Tiểu Tây nâng tay lên, khóc sướt mướt: “Bọn con tới, bọn con tới thăm hai người……” Cô run run rẩy rẩy nói: “Con còn cho rằng bọn con sẽ không thể trở về, con không ngờ được con còn có ngày có thể về đây ……”
Túc Bạch thấy bộ dạng đau khổ của ba anh em, yên lặng lùi về phía sau vài bước: “Anh lấy đồ còn lại mang lên.”
Trên xe vẫn còn không ít đồ chưa lấy xuống, vừa lúc anh sẽ quay lại lấy đồ, đồng thời dành ra thời gian cho ba anh em họ nói hết lời trong lòng, coi như không quấy rầy người một nhà họ nói chuyện với nhau. Túc Bạch nói xong cũng không chờ ba anh em đáp lại.
Ba người khóc liên tục giống như chịu tủi thân lớn lắm, giờ khắc này mới bạo phát, ai nấy đều cảm thấy vô cùng khó chịu. Tiểu Bắc lải nhải về những chuyện xấu của đám người kia, còn có kết cục mà bọn chúng phải chịu. Tiểu Đồng lại lầm bầm về chuyện đi Thượng Hải. Ba người nói lời khác nhau phảng phất cứ như tự nói tự đáp. Dù vậy đều thể hiện bọn cô đều rất tốt, đều trưởng thành như có cha mẹ ở bên.
Những lời này không khác gì mấy đứa nhỏ bình thường đang tâm sự cùng cha mẹ về những chuyện đã xảy ra.
Khúc Tiểu Tây vốn dĩ không có cảm giác gì, vừa thấy ảnh chụp trên bia mộ đã vô cùng khó chịu. Cô luôn không có cha mẹ, cả hai đời đều vậy, duyên phận cha mẹ với cô thực mỏng manh.
Có điều Khúc Tiểu Tây vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Nếu có kiếp sau con có thể làm con gái hai người không? Kiếp sau hai người nhất định phải sống đến 100 tuổi, để đến lúc con 70-80 tuổi vẫn còn có cha mẹ. Lúc ấy kể cả con rụng hết chỉ còn một cái răng, con cũng hi vọng cha mẹ gọi con là con gái yêu… Con muốn hai người ở bên con thật lâu thật lâu. Đời này không còn khả năng thực hiện nữa. Sau này… khụ khụ, cũng không có khả năng. Vậy chúng ta hẹn kiếp sau có được không?”
Khả năng lải nhải của Khúc Tiểu Tây cùng anh em trai nhà mình không phải cùng một cấp bậc.
“Nếu có kiếp sau, hai người nhất định phải sống với con thật lâu thật lâu nha!” Giọng Khúc Tiểu Tây mềm như bông, lại tiếp tục nói: “Đời này của con sẽ cố gắng trải qua thật tốt, bọn con đều sẽ nỗ lực sống và làm việc để trải qua cuộc sống tốt hơn. Con sẽ cố gắng chăm sóc Tiểu Đông và Tiểu Bắc. Đúng rồi, bọn con còn tự đổi tên cho mình đấy, gọi là Tiểu Đông Tiểu Tây và Tiểu Bắc……”
Cô vừa lải nhải vừa bắt đầu hóa vàng mã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận