Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 446. 5 phút? 3 phút?

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Kẹo kẹt, âm thanh rất nhỏ lập tức đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người 'đối diện'. Túc Bạch và Khúc Tiểu Tây là hai người phản ứng nhanh nhạy. Cả hai vội nhìn qua bên ngoài cửa sổ. Ngoài kia không phải ai khác mà đúng là Lão Nhị vô lại và Khúc thị.
Lúc này Lão Nhị vô lại đã bắt đầu kéo quần còn Khúc thị đang cắt lại nút thắt trên sườn xám.
Chắc là… đã kết thúc?
Khúc Tiểu Tây thầm nghĩ: Như này cũng quá nhanh rồi? Liệu đã vào được năm phút chưa nhỉ?
Cô thấy hình như còn chưa được.
Chưa biết chừng chỉ được 3 phút, có khi còn không đến.
Hai người xuyên qua khe hở nho nhỏ nhìn hai người trong viện, Lão Nhị vô lại lúc này đã sửa sang xong, gã ta vỗ nhẹ lên người Khúc thị: “Anh đây so với Đại ca giỏi hơn không?”
Khúc thị khanh khách cười, tiếng chẳng khác gì một con gà mái già, có điều âm thanh lại không lớn.
Cười đủ rồi mụ mới nói: “Anh đó nha, lại nói lời dễ nghe nữa. Hôm nay gã đánh em cũng không thấy anh giúp chút nào. Thật là người không có lương tâm, ngày thường em đúng là cho chó ăn rồi.”
Lão Nhị vô lại vội ôm lấy Khúc thị dỗ: “Cưng à, anh không phải sợ anh ta nghi ngờ sao? Nếu anh ta nghi ngờ anh với em thì chúng ta làm gì còn đường sống? Chúng ta giờ đang lợi dụng anh ta, để anh ta giúp chúng ta tìm vàng bạc. Đợi đến khi tìm được rồi, chúng ta ôm theo tiền tài cao bay xa chạy, như thế chẳng phải tốt lắm sao? Chúng ta không phải loại người chỉ biết nhìn trước mắt, phải nhìn ra xa, lâu lâu dài dài mới được, em nói có đúng không?”
Khúc thị hừ một tiếng: “Anh nói cũng có đạo lý.”
Lão Nhị vô lại lại hỏi: “Có điều em xác định đồ vẫn còn ở trong nhà không? Chúng ta cũng tìm lâu vậy mà một chút manh mối cũng không có.”
Khúc thị: “Nhất định ở đây, em thấy lão ta vận chuyển tài sản vào mà, lại chưa từng có hòm lớn rương lớn nào chuyển ra ngoài. Nhất định vẫn ở chỗ này, không sai đâu. Chúng ta vẫn nên cẩn thận tìm lại thì hơn.”
Lão Nhị vô lại: “Đúng vậy.” Gã ta lại bắt đầu cợt nhả: “Chị gái yêu dấu ơi, vẫn là em khôn khéo biết dùng mấy đứa nhãi nhà họ Khúc che mắt người đời. Bằng không người ngoài đều biết gia sản của Bạch lão gia vẫn còn ở trong nhà thì làm gì có chuyện không đến tranh cướp? Giờ thì khen ngược, đám người đó cho rằng chúng ta chỉ muốn chiếm chỗ ở để tìm mấy đứa nhãi nhà họ Khúc, ngoài việc cười nhạo chúng ta đầu óc nhúng nước thì không can thiệp gì hơn.”
Bên này thật sự là quá mức im ắng, hai kẻ này cũng không phải lo có người nghe lén nên cứ thế vừa đi vừa nói chuyện.
Khúc thị: “Mấy đứa nhãi đó không biết chạy đi đâu, sống chết thế nào cũng không biết. Một con nhỏ yếu đuối tay trói gà không chặt, thêm một thằng ngốc cộng với một đứa bé mới vài tuổi, mấy đứa này mà sống được mới lạ. Lại nói, bà già kia còn bảo bọn chúng cầm hết đồ trang sức của bà ta đi. Em không biết có phải bà ta muốn giấu diếm chỗ đồ trang sức đó mới nói vậy không nữa. Mụ già kia cả một bụng toàn ý xấu. Đám người đó trước đây đều đề phòng em, em làm sao có thể tin lời bà ta nói. Dựa theo tính tình kia của bà ta mà nói mất đồ? Ai biết thật hay giả? Chúng ta buộc phải tìm một tấm khiên chắn phía trước, bằng không cô em chồng giả nhân giả nghĩa kia của em có khi còn theo dõi chúng ta. Em nghi ngờ năm đó em gặp được rồi bị bà Liễu bán chắc chắn do cô ta giở trò quỷ. Con tiện nhân này chính là kẻ đáng chết nhất. Cái gì mà gia sản nhà họ Bạch bọn chúng? Rõ ràng là đồ nhà họ Khúc bọn em. Bọn chúng bán sản nghiệp mà nhà họ Khúc bọn em tích góp biết bao năm rồi đổi thành gia sản nhà mình mà cũng được à? Đúng là đồ không biết xấu hổ.”
“Cưng nói đúng!”
Hai người nhanh chóng biến mất ở sân.
Khúc Tiểu Tây cùng Túc Bạch xem hết toàn cảnh.
Khúc Tiểu Tây: “……”
Túc Bạch: “……”
Mãi sau Khúc Tiểu Tây mới nói: “Khúc thị còn rất giỏi đó.”
Túc Bạch lại nhận ra trong lời nói của hai kẻ kia có một tầng hàm nghĩa khác: “Như vậy xem ra chúng cũng không phải thật sự muốn tìm mấy anh em em đâu mà đã xác định tài vật ở trong cái nhà này rồi.”
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Đúng vậy.” Cô gãi gãi đầu: “Những người này sao không thèm bố trí phòng vệ nhỉ? Làm em cứ luôn cảm thấy nơi chốn đều có bẫy.”
Trong lòng Túc Bạch ban đầu cũng có nghi ngờ như vậy nhưng lại biết rõ, người của anh đã tra xét một lượt thì chắc chắn không có vấn đề. Ai bảo giá trị tồn tại của anh chính là ở hai chữ 'tồn tại'. Nếu có một ngày người nhà họ Túc thật sự không còn nữa thì anh còn phải đảm nhiệm vai trò kéo dài huyết mạch cho nhà họ Túc.
Cho nên làm những việc có nguy hiểm, họ nhất định không để anh dính vào.
Túc Bạch thử nghĩ một chút: “Chắc do thời gian quá lâu.”
Khúc Tiểu Tây: “Hở?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận