Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 243. Nếp tẻ đều đủ

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây: “Thế nên bản thân chị cũng không biết chuyện năm đó như thế nào?”
Lam tiểu thư nghiêm túc: “Không, chị cũng đoán được phần nào. Năm đó chị hồ đồ nhưng sau 10 năm, nhất là vài năm gần đây chị không ra ngoài làm việc, chị ở trong nhà thu tiền thuê rồi xem phim, chơi mạt chược. Thời gian nhiều nên chị cũng suy nghĩ lại chuyện năm đó. Chị nghĩ chắc chắn có liên quan đến Tần gia. Không liên quan đến tên quỷ kia thì chưa chắc đã không liên quan đến những người khác. Mấy kẻ đó bắt thằng bé đi chắc sợ chị mang nó về nhận tổ quy tông.”
Chị cười khổ một chút: “Đáng tiếc khi chị suy nghĩ cẩn thận đã quá muộn.”
Khúc Tiểu Tây vẫn chưa nói gì, ân oán nhà giàu cô chưa từng thử qua. Chuyện giữa Khúc gia và Bạch gia cũng coi như người nhà giàu có nhưng Khúc gia là gia đình dòng dõi thư hương nên có chút khác biệt. Lúc cô chân chính đến đây, Khúc gia đã suy bại. Ký ức và sự đồng cảm của bản thân cũng bị ảnh hưởng, dù sao nó cũng chỉ tồn tại trong ký ức mà thôi.
“Vậy chị muốn làm sao bây giờ?”
Lam tiểu thư: “Tạm thời cứ vậy trước đã. Chuyện 10 năm trước của chị với tên quỷ kia mọi người đều biết. Lúc chị sinh con dĩ nhiên có người phải lo lắng, giờ lại thấy chưa chắc. Tình huống hiện đại đã có chút khác biệt. Có điều chị đang định đem phòng ở bán hết rồi rời khỏi đây đến nơi khác sinh sống.”
Khúc Tiểu Tây: “!!!”
Lam tiểu thư: “Năm đó việc bị mất con trước sau như một cây đinh ghim trong lòng chị, chị vẫn luôn không yên tâm. Cho nên chị muốn rời khỏi Thượng Hải.”
Chị nhìn thoáng qua cái này phòng ở, nhẹ giọng: “Chị vốn cảm thấy nơi này là nơi duy nhất mà anh ấy để lại chút niệm tưởng cho chị, chị dù thế nào cũng không đi. Nhưng giờ chị đã tìm được con trai rồi, chị nghĩ anh ấy có thể hiểu được tâm tình muốn bảo vệ con của chị.”
Chị nhìn về phía Khúc Tiểu Tây, chân thành nói: “Lúc này đây chị thật sự cảm ơn em, nếu không có em, chị nghĩ chị cũng không thể tìm được con.”
Khúc Tiểu Tây: “Chị không cần cảm ơn em, Tiểu Thạch Đầu vốn dĩ đã ở đây, hôm nay có thể chị không phát hiện thì sớm muộn gì ngày sau cũng sẽ nhận ra. Đây chỉ là một chút nhạc đệm khiến chị tìm thấy con sớm hơn thôi. Không cần cảm ơn làm gì.”
Cô lại hỏi: “Vậy chỗ phòng ở này khi nào chị định bán?”
Nếu Lam tiểu thư muốn bán phòng, Khúc Tiểu Tây sẽ phải tìm phòng ở mới.
Lam tiểu thư: “Chuyện này thì em không cần sốt ruột, chị có nhiều phòng như vậy, Nếu bán theo cách bình thường cũng không dễ. Hơn nữa nếu muốn bán phòng chị còn không ít chuyện cần phải xử lý. Tính toán có thể phải trên dưới 1 năm, đó là nhanh, nếu không phải lâu hơn nữa.”
Khúc Tiểu Tây a một tiếng, cảm khái: “Lại chậm như vậy sao?”
Lam tiểu thư bật cười: “Đúng vậy, chính là chậm như thế đó. Nếu chị đồng ý giảm giá một chút, đưa ra một mức giá thấp hơn so với thị trường chắc chắn có thể bán nhanh hơn. Tuy nhiên chị không có ý định như vậy. Không phải chỉ vì tiền mà không màng đến sự an toàn của con. Chẳng qua đã nhiều năm như vậy rồi, rất nhiều chuyện đã trở thành cảnh còn người mất. Chị không cần phải trông gà hóa cuốc. Chỗ của chị vốn là nơi tốt gần với Tô giới, chị và con trai sau này tất cả đều phải nương nhờ vào khoản tiền bán phòng. Chị cũng không thể khiến con đi theo chị mà còn phải bán báo chứ? Chị không muốn làm một người mẹ như vậy. Lại nói, mẹ Hứa tuổi tác cũng lớn rồi, Tiểu Nha vẫn còn nhỏ, chỗ nào cũng cần tiền. Đúng rồi, khi chị nhận Tiểu Thạch Đầu về cũng quyết định nhận nuôi luôn Tiểu Nha.”
Khúc Tiểu Tây cảm thấy tin tức này không làm người khiếp sợ, xem như ngoài dự kiến nhưng vẫn có tình lý bên trong.
Cô nói: “Vậy chúc mừng chị nếp tẻ đều đủ?”
Lam tiểu thư cười: “Đúng vậy, nên chúc mừng chị là đúng. Thật ra chị cũng có chút tư tâm. Tiểu Thạch Đầu đã khá lớn, lúc thằng bé còn nhỏ chị lại không ở bên nên giờ chắc chắn ít nhiều sẽ có chút ngăn cách. Thằng bé với Tiểu Nha sống nương tựa lẫn nhau, sao chị đành lòng mà nói không cần Tiểu Nha? Vậy thằng bé sẽ nghĩ chị như thế nào? Vì con trai, chị chắc chắn cũng phải đối tốt với Tiểu Nha một chút. Hơn nữa nuôi thêm một đứa bé con cũng không tốn bao nhiêu tiền. Đứa bé này lại rất ngoan. Con bé chẳng còn người thân, chị cũng chẳng thể để con bé lưu lạc khắp nơi.”
Khúc Tiểu Tây: “Chị đúng là người có tâm địa tốt.”
Lam tiểu thư cười: “Cái gì mà tâm địa tốt? Chỉ là chuyện bình thường thôi, lại nói, nhà chị có hai đứa bé vẫn tốt hơn chỉ có một thằng con trai. Náo nhiệt hơn mà chị cũng không phải không nuôi nổi.”
Khúc Tiểu Tây: “Vậy cũng đúng, có điều cha mẹ hai đứa?”
Lam tiểu thư: “Chuyện này thì em không phải lo lắng, chị sẽ điều tra thật rõ ràng, tránh hai kẻ đó trở thành phiền toái cho chị.”
Lam tiểu thư bản thân hiểu rõ ràng rành mạch, Khúc Tiểu Tây không nói thêm gì nữa, chỉ chào: “Vậy cũng tốt, được rồi, chị còn sốt ruột đi bệnh viện hả? Em không quấy rầy chị nữa.”
Cô cũng không truy hỏi thêm chi tiết khác, ra cửa bèn đi thẳng lên lầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận