Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 452. Người cẩn thận

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây vội vội vàng vàng kéo tím rèm cửa, tắt đèn, giả chết.
Cô trốn trong ổ chăn nghe âm thanh bên ngoài cửa sổ từ từ nhỏ dần, cũng may mà mọi người còn buồn ngủ nên không có ý định thật sự bắt con nhãi đêm hôm khuya khoắt giả sói gọi quỷ kia.
Mà Khúc Tiểu Tây trốn trong chăn cũng không biết từ lúc nào đã từ từ đi vào giấc ngủ. Một giấc ngủ này đến tận gần 10 giờ sáng ngày hôm sau. Khi Khúc Tiểu Tây tỉnh lại chỉ thấy cả người mơ mơ màng màng, cô vò đầu rồi lê giày đi ra ra ngoài, đồng hồ đã chỉ 9:40.
Khúc Tiểu Tây lập tức tỉnh táo, cuống cuồng chạy vọt vào nhà vệ sinh, cô nhanh nhẹn rửa mặt chải đầu, đến khi ra ngoài vẫn chưa đến 10 giờ.
Khúc Tiểu Tây qua cách vách gõ cửa, trong phòng hình như không có ai.
Thế nhưng chẳng mấy chốc phòng bên cạnh lại có tiếng người, Túc Bạch diện một thân quần áo vận động thoải mái giả bộ bước ra: “Bọn họ không ở đây.”
Khúc Tiểu Tây: “Ai?”
Vừa thấy Túc Bạch, khuôn mặt Khúc Tiểu Tây đã đỏ hồng, chớp mắt nhìn anh.
Túc Bạch nói: “Mấy đứa đều đi mua đồ rồi, em không nhớ à? Ngày hôm qua em chẳng phải đã bảo bọn nó đi mua đồ đấy sao? Mấy vệ sĩ cũng theo bọn nó ra ngoài luôn.”
Khúc Tiểu Tây bừng tỉnh hiểu ra, cô nói: “Quả nhiên do em dậy quá muộn.”
Túc Bạch mỉm cười nói: “Cũng không muộn lắm.” Anh đi đến bên cạnh cô, cúi đầu hỏi: “Có đói bụng không? Chúng ta đi xuống ăn chút gì?”
Khúc Tiểu Tây lập tức gật đầu, cô thấy mình hiện tại có thể ăn cực nhiều đó.
Bụng cứ bồn chồn.
“Đi!” Cô tò mò hỏi: “Anh mấy giờ dậy?”
Túc Bạch: “7 giờ rưỡi.”
Khúc Tiểu Tây: “…… Cũng thật sớm.”
Người này tối qua cũng không ngủ được bao nhiêu.
Túc Bạch tính tình tốt cười một cái. Hai người dù hôm qua đã nói rõ ràng, quan hệ thay đổi về bản chất nhưng hôm nay vẫn sống chung theo phương thức cũ, đến một chút thay đổi cũng không có.
Khúc Tiểu Tây đi theo Túc Bạch bước vào thang máy, ánh mắt dao động trên dưới, không nói rõ được tâm trạng của mình.
Anh không nói lời nào.
Cô cũng chẳng biết nói gì.
Túc Bạch nhiệt tình quá mức khiến cô cảm thấy không quen. Thế nhưng nếu Túc Bạch không có chút thay đổi nào cả thì cô cũng cảm thấy không được thoải mái.
Dù sao cô cũng mâu thuẫn như thế đấy.
Ai bảo khi yêu đương thì không còn giống như ban đầu nữa.
Đúng vậy, chính vì như thế.
Khúc Tiểu Tây hơi bĩu bĩu môi, cằm nâng lên.
Túc Bạch nhìn qua tấm kính trên thang máy thấy biểu tình nhỏ của cô chỉ có thể mím môi, khóe miệng hơi cong lên.
Leng keng, theo tiếng thang máy vang lên, Khúc Tiểu Tây đi nhanh muốn ra khỏi đây, Túc Bạch theo sát, cầm tay cô: “Em không quen chỗ này, để anh đưa em đi.”
Khúc Tiểu Tây: “???”
Túc Bạch nghiêm trang: “Anh đã nói trước với phòng bếp rồi, để họ hầm cháo cho em, anh thấy em hình như rất thích.”
Nhà bọn cô ở đối diện lại quen biết nhau lâu như vậy nên đối với việc Khúc Tiểu Tây anh biết khá rõ. Khúc Tiểu Tây luôn thích dùng đủ loại nguyên liệu để nấu cháo, hầm cảnh. Mỗi lần anh đi sang ăn ké đều được ăn rất nhiều.
“Có thêm đường.”
Khúc Tiểu Tây bật cười, Túc Bạch cũng không buông tay, cứ như vậy nắm tay cô vào chỗ đã đặt trước, ngồi xuống, anh mới nói: “Em thích cái gì?”
Khúc Tiểu Tây: “A?”
Túc Bạch: “Vậy bốn trứng luộc nước trà, hai chén cháo, chân giò hun khói chiên ……” Anh lại chọn thêm vài món mới hỏi Khúc Tiểu Tây: “Đủ chưa?”
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Được rồi ạ!”
Hai người một chút cũng không rề rà nữa, lập tức ăn, Khúc Tiểu Tây vừa ăn vừa nói: “Một chút nữa chúng ta qua cửa hàng hương khói bên kia thì sẽ phải làm nốt việc cho xong. Phòng lớn bằng vàng mã của cha mẹ em cần phải thật xa hoa. Tốt nhất làm xong trước chạng vạng. Anh giúp em gọi người với xe. Tối nay chúng ta đi đến nhà họ Bạch, dù có phải đào sâu 3 thước đất em cũng phải lấy được đồ đi.”
Túc Bạch: “Có thể, chuyện này giao cho anh.”
Khúc Tiểu Tây tiếp tục lải nhải: “Tối nay khả năng chúng ta sẽ không được ngủ, nếu đào sâu 3 thước đất có khi cũng phải đến sáng. Em sẽ nói trước với Tiểu Đông và Tiểu Bắc một tiếng để hai người trực tiếp qua viếng mồ mả cho cha mẹ em.”
Ngày giỗ chị gái của Túc Bạch là ngày hôm sau. Vợ chồng nhà họ Khúc lại vào đúng ngày đầu thu. Mấy người Khúc Tiểu Tây Nếu không kịp đến vào ngày giỗ thì lúc nào cũng được. Ngược lại nếu đã đến gần ngày thì có thể tách ra với mấy người Túc Bạch đi riêng.
Như vậy sẽ không vội đến mức luống cuống tay chân.
Khúc Tiểu Tây sắp xếp thời gian đâu đấy mới phát hiện Túc Bạch nhìn chằm chằm mình, cô buồn bực hỏi: “Anh còn gì muốn dặn dò sao?”
Túc Bạch nhìn Khúc Tiểu Tây, móc ra khăn tay lau miệng cho cô nói: “Dính miệng rồi.”
Khúc Tiểu Tây nhìn bộ dáng nghiêm túc cẩn thận của anh, gương mặt mang vài phần ý cười, đôi mắt cong cong.
“Anh thật cẩn thận nha.” Cô nhắc mãi một câu, lại bổ sung: “Trước kia thế mà lại không nhận ra anh là người cẩn thận như vậy.”
Cả ngày dơ dáy bẩn thỉu về nhà.
Cô ở trong lòng bổ sung một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận