Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 302. Hoa ăn thịt người

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Đỗ Bách Tề biểu tình không chút biến hóa, hắn nghiêm túc mà nói: “Cô quả thực ăn ngay nói thật.”
Khúc Tiểu Tây: “Đúng vậy đấy. Tôi biết cùng chú kết thành anh em thì sau này mình đã có thể không cần lo lắng bất cứ điều gì, thậm chí còn đi ngang thiên hạ mà không phải màng đến bất cứ ai. Kể cả không được như thế thì cũng giảm bớt bao nhiêu phiền toái. Có điều làm bạn bè với làm anh em yêu cầu hoàn toàn khác nhau. Tôi tự nhận bản thân không thể trở thành một em gái tốt sẵn sàng đào tim đào phổi vì người khác. Vậy nên tôi nguyện ý trở thành một người bạn có quan hệ không xa không gần. Hôm nay tôi nói lời thật lòng, không có ý gì khác, chỉ xuất phát từ sự chân thành của chú đối với tôi. Người khác đối xử với tôi chân thành thì tự nhiên thôi sẽ đối đãi như vậy.”
Đỗ Bách Tề nhìn thiếu nữ trước mặt, cô luôn khiến cho người khác cảm thấy sự kinh hỉ hoàn toàn khác biệt.
Chưa nói cảm nhận tốt hay không nhưng Đỗ Bách Tề thấy Khúc Tri Thiền người này thật sự không giống những thiếu nữ cùng tuổi khác. Đương nhiên cũng đã gặp qua nhiều người, đọc qua nhiều sách, càng biết rõ rất nhiều thiếu nữ nhà danh giá.
Thế nhưng những người đó với Khúc Tri Thiền trước mặt bản chất hoàn toàn khác nhau.
Đỗ Bách Tề bật cười: “Cô không sợ Thẩm Hoài ở đây, lại gần với cô như vậy, sẽ có phiền toái sao?”
Khúc Tiểu Tây: “Bọn tôi chẳng có quan hệ gì cả. Lại nói, muốn khiến người ta thích không dễ chứ làm người khác ghét lại quá đơn giản. Cứ như bây giờ chú thấy tôi tốt bởi vì chú chưa hiểu rõ tôi, Nếu chú hiểu rõ tôi rồi có khi lại chẳng thấy thích tôi nữa đâu.”
Đỗ Bách Tề lắc đầu, chân thành nói: “Ở trong lòng tôi, chỗ nào của cô cũng tốt. Không bằng nhóc cứ đưa ra ví dụ để tôi xem có chỗ nào chưa tốt nào?”
Khúc Tiểu Tây dừng một chút, ý vị sâu xa cười cười: “Tỷ như, tôi là một người có khả năng viết truyện tốt.”
Đỗ Bách Tề: “Cái này mà cũng gọi là khuyết điểm à?”
Khúc Tiểu Tây sâu xa nói: “Chú sao lại không hiểu thế? Có lẽ đối với người Bạch gia mà nói thì những người có khả năng viết truyện đều đáng chết hết đấy.”
Đỗ Bách Tề là người rất thông minh, người như hắn đều tính kế khiến người ta xương cốt không còn, nghe thấy câu này gần như chỉ trong khoảnh khắc hắn đã hiểu ý của Khúc Tiểu Tây. Nụ cười trên môi hắn nhạt đi một chút, chậm rãi nói: “Trên đời này chắc vốn không có cái gì gọi là kho báu nhỉ? Là cô cho Bạch gia, thậm chí toàn bộ Phụng Thiên, tạo ra một câu chuyện tài phú đầy viên mãn hả?”
Khúc Tiểu Tây bật cười: “Tôi không biết nha. Có điều theo tôiđược biết, trên đời này chỉ có chuyện được biên diễn thôi.”
Nói xong, cô xoay người vào nhà.
Đỗ Bách Tề thấy cô phải đi, gọi: “Khúc Tri Thiền.”
Cô quay đầu lại: “Hở?”
Đỗ Bách Tề: “Nhóc lộ ra bản tính, tôi ngược lại thấy nhóc càng tốt hơn vài phần.”
Khúc Tiểu Tây: “Hả?” Chưa từng nghe thấy có người thích những cô gái tâm cơ.
Nếu Đỗ Bách Tề không phải nói muốn nhận cô làm em kết nghĩa, có khi cô còn nghĩ người này nhìn trúng mình nữa kìa.
“Vì cái gì thế?”
Đỗ Bách Tề: “Có lẽ tôi không thích những bông hoa xinh đẹp mà chỉ thích hoa ăn thịt người. Tôi là một cái cây ăn thịt người nên rất có cảm tình với những bông hoa ăn thịt người. Tuy nhóc không muốn làm em gái tôi nhưng nhóc đã thẳng thắn thành thật nói tất cả thì tôi cũng sẽ coi nhóc như bạn bè. Kể cả không kết nghĩa anh em thì sau này chỉ cần là chuyện của nhóc, tôi chắc chắn sẽ không mặc kệ.”
Khúc Tiểu Tây: “A?” Người này có chuyện gì thế?
Đỗ Bách Tề: “Nhóc cứ coi như tôi đơn phương tự coi nhóc như em gái đi.”
Nói xong hắn đã mở cửa vào phòng.
Khúc Tiểu Tây buồn bực nhìn theo bóng người này, cảm thấy Đỗ Bách Tề không biết nên đánh giá thế nào, cứ kỳ kỳ quái quái.
Cô theo chân Đỗ Bách Tề vào phòng, vừa bước qua cửa đã thấy mọi người mở to mắt hợp kim Titan 24k nhìn chằm chằm mình. Khúc Tiểu Tây: “Làm sao vậy?”
Vu Mãnh tùy tiện: “Hai người nói cái gì? Còn muốn giấu giấu diếm diếm.”
Khúc Tiểu Tây: “Dựa vào cái gì phải nói cho cậu.”
Vu Mãnh: “Đỗ đại ca……”
Đỗ Bách Tề: “Bọn tôi cũng chưa nói cái gì, chỉ thảo luận một chút chuyện cũ.”
Vu Mãnh: “Chuyện cũ???”
Không phải muốn nói chuyện kết nghĩa anh em sao?
Sao đột nhiên lại chuyển sang nói chuyện cũ rồi?
Chuyện cũ là chuyện cũ gì?
“Hai người nói gì?”
Đỗ Bách Tề mỉm cười: “Về sau cậu sẽ biết!”
Nói rõ, hiện tại không muốn nói.
Vu Mãnh phồng má lên.
Đỗ Bách Tề: “Thời gian không còn sớm, bọn tôi đi trước.” Hắn nhìn về phía Vu Mãnh, hỏi: “Có muốn cùng tôi tới nơi nào ngồi một lúc?”
Vu Mãnh: “Đi!”
Mọi người cùng ra cửa, Đỗ Tiểu Ngũ quay đầu lại nhìn Khúc Tiểu Tây, Khúc Tiểu Tây vẫy vẫy tay mỉm cười.
Ánh mắt Đỗ Tiểu Ngũ hơi lóe lên, cũng không biết đang nghĩ cái gì, có lẽ vì thấy cô phất tay mà lộ ra chút ý cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận