Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 84. Thoát thân

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây lặng yên không một tiếng động từ cửa sau khách sạn rời đi. Lúc đi cô cầm vỏ gối thay cho tay nải cũ. Hiển nhiên một đồng tiền thế chấp có thể bù lại chi phí phá bỏ gối, cô còn lỗ ấy chứ.
Khi Khúc Tiểu Tây trở lại hẻm nhỏ khu nhà mình đã qua giờ cơm trưa.
Lúc này Lam tiểu thư đã đi ngủ trưa.
Cách âm trong khu nhà ở không tốt, Lam Tiểu Thư lại không dễ trêu vào nên mọi người đều cố gắng không gây ra tiếng động lớn.
Khúc Tiểu Tây rón ra rón rén lên lầu, chờ cô vào cửa đã thấy hai người Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc giống như hai bức tượng điêu khắc ngồi trên ghế chống má nhìn nhau. Khuôn mặt có chút ưu sầu nho nhỏ.
Tiếng mở cửa kinh động hai người. Cả hai vui mừng ngẩng đầu.
Tiểu Đông đang muốn kêu đã bị Tiểu Bắc lập tức bưng kín miệng.
Nhóc như ông cụ non nhỏ giọng nói: “Bọn mình phải cẩn thận.”
Tiểu Đông lập tức gật đầu, vì nhìn thấy Tiểu Tây bình an trở về, mắt to cong cong thể hiện sự vui sướng.
Khúc Tiểu Tây vào nhà mới cảm thấy thần kinh căng chặt được thả lỏng. Cô cũng mặc kệ bẩn hay không, lập tức ngồi dưới đất, thật sâu thở ra một hơi, nói: “Em thật mệt quá á.”
Hai nhóc con đều nhìn chăm chú Khúc Tiểu Tây.
Tiểu Đông đi tới bên người em, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô một chút, nói: “Anh thật lo lắng cho em.”
Khúc Tiểu Tây cười: “Em biết mà.”
Suy bụng ta ra bụng người, nếu hai người ra ngoài làm chuyện quan trọng như vậy, đổi thành cô ở nhà cũng lo không kém.
Cô duỗi tay: “Kéo em một chút với.”
Từ sáng sớm đã phải tập trung tinh thần, Khúc Tiểu Tây thật sự cảm thấy cả người căng như dây đàn, giờ đột nhiên thả lỏng mới thấy cực kỳ mệt mỏi.
Tiểu Đông kéo Tiểu Tây lên. Cô ngồi liệt trên ghế, mở miệng: “Hôm nay còn khá thuận lợi.”
Lời vừa nói, Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc lập tức cong khóe miệng. Tiểu Bắc làm nũng: “Em biết chị lợi hại nhất.”
Khúc Tiểu Tây ha hả cười, nói: “Đương nhiên.”
Tuy giữa chừng có chút hung hiểm nhưng giờ nghĩ lại thấy cũng không sao cả. Lần này được nhất là việc cô đã đổi tất cả đám trang sức lấy từ chỗ Bạch lão phu nhân, mặc kệ ngọc hay vàng bạc, trân châu đều thành gạch vàng hết. Sau này coi như bọn cô cũng có chỗ dựa vào. Còn chỗ kim cương nhà mình, cô tạm thời không tính đổi.
Bốn khối gạch vàng đã rất nhiều rồi, nếu lại đổi thêm nữa thì nhà bọn cô cũng không chỗ giấu đâu.
Hơn nữa kim cương nho nhỏ mới an toàn, vàng rất quan trọng nhưng có một ít dựa vào là đủ rồi.
Khúc Tiểu Tây vỗ vỗ Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc, nói: “Hai người đi đun cho em một nồi nước nhé. Em muốn tắm rửa rồi ngủ một lát.”
Đầu tháng chín ở Bến Thượng Hải, đúng lúc thời tiết oi bức, Khúc Tiểu Tây chạy cả buổi sáng vừa nóng vừa đầy mô hôi. Rõ ràng muốn cứ thế nằm xuống ngủ một lát nhưng lại tự ghét bỏ bản thân. Cô chỉ huy hai người làm việc rồi miễn cưỡng đứng dậy đem bốn khối gạch vàng gói kỹ đặt ở tường kép.
Khúc Tiểu Tây sờ sờ gạch vàng, lại nhìn mấy thỏi vàng nhỏ đặt cùng nhau. Vốn cảm thấy thỏi vàng này siêu đáng yêu giờ lại thích gạch vàng hơn hẳn. Giống như ô tô cùng xe đạp, không thể so sánh được.
Đương nhiên xe nào cô cũng yêu hết.
Đại khái quá nóng quá mệt mỏi, Khúc Tiểu Tây không ăn gì. Cô cũng không chờ nước ấm nữa mà trực tiếp tắm, tẩy rửa qua loa liền leo lên giường đi ngủ. Chờ lần nữa tỉnh lại đã thấy mặt trời chiều ngả về tây, mây đen đầy trời.
Khúc Tiểu Tây ngủ nguyên một buổi trưa, có cảm giác không biết giờ là lúc nào nữa. Cô xoa xoa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài xám xịt, còn nổi lên chút gió. Trong phòng càng im ắng.
Khúc Tiểu Tây: “Anh ơi, Tiểu Bắc!”
Giọng cô vừa phát ra đã thấy hai nhóc chạy tới.
Tiểu Tây hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Tiểu Đông quay đầu lại nhìn về phía đồng hồ trong phòng khách nói: “Sắp 6 giờ.”
Khúc Tiểu Tây xoa xoa huyệt Thái Dương, nói: “Đã trễ thế này á?” Cô nhợt nhạt cười, hỏi: “Đói bụng không?”
Tiểu Đông lắc đầu, nói: “Không đói bụng, buổi chiều bọn anh đã ăn bánh quy rồi.” Chẳng qua bụng cậu đã tự bán đứng, lộc cộc kêu một tiếng.
Khúc Tiểu Tây đi dép lê, cô lại nhìn một cái ra ngoài cửa sổ, mây đen giăng đầy trời. Có vẻ như muốn mưa, lại nói, nhà bọn cô không còn nhiều thức ăn. Cô nói: “Thừa dịp trời chưa tối, bọn mình ra ngoài mua đồ ăn đi.”
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc ở nhà buồn một ngày, buổi sáng lại khẩn trương quá độ, buổi chiều càng không dám lên tiếng sợ ảnh hưởng đến Khúc Tiểu Tây. Giờ có thể đi ra ngoài thông khí thấy vui hẳn lên.
Ba anh em cầm tiền cùng ra cửa, đi xuống dưới lầu thì gặp được mẹ Hứa. Mẹ Hứa cầm rổ, nói: “Mấy đứa đây là cũng muốn đi ra ngoài hả?”
Khúc Tiểu Tây gật đầu, giọng thanh thúy: “Cháu nhìn sắc trời không tốt nên muốn đi nhiều đồ ăn chút. Chỉ sợ ngày mai trời mưa sẽ ít người bán đồ.”
Mẹ Hứa gật đầu: “Ai bảo không phải đâu? Cháu xem này, xem gió đều mạnh hơn, kiểu này chắc sẽ mưa thu rồi lạnh. Dì sợ lạnh chết đi được. Mấy đứa mua thêm chút đồ cũng đúng. Đi, chúng ta cùng đi, dì biết nhà ai bán bán rẻ.”
Khúc Tiểu Tây mỉm cười nói: “Vậy cháu đi theo dì vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận