Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 174. Tác phẩm thứ hai

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Xa nơi Bến Thượng Hải, Khúc Tiểu Tây không biết Bạch gia suy bại nhanh như thế. Cô cũng không biết Bạch lão gia bị Khúc thị làm tê liệt nằm trên giường. Lúc đó bọn cô chạy nhanh chỉ đoán Khúc thị ở Bạch gia trải qua cuộc sống không tốt nên mới cố tình viết cho mụ một phong thư như vậy.
Cô cũng không nghĩ tới bản thân thiết kế tỉ mỉ một "chuyện xưa" lại có thể làm nhiều người xua như xua vịt, tin tưởng không chút nghi ngờ.
Nếu như giờ Khúc Tiểu Tây nhảy ra nói không có chuyện này, tất cả do cô đạo diễn nên một tuồng kịch, chỉ sợ cũng không có ai tin. mọi người càng bằng lòng tin có một khối tài sản lớn như vậy tồn tại.
Đương nhiên Khúc Tiểu Tây cũng chẳng ngớ ngẩn nói chuyện này ra. Cô còn hận không để Bạch gia không có kết cục tốt ấy chứ. Tâm địa mấy kẻ đó đều ác độc, rơi vào cái cục này là điều hiển nhiên. Chưa kể mấy người đó còn tham bao nhiêu tiền bạc của Khúc gia.
Khúc Tiểu Tây cũng không tính lấy tiền về. Cô cảm thấy như bây giờ đã rất được rồi, ở thế đạo như hiện nay, dù muốn cô cũng khó có thể lấy lại. Kể cả có lấy được về thì ai biết đó là bùa hộ mệnh hay bùa đòi mạng?
Ba người các cô chưa chắc đã có thể giữ được.
À không, cô nên xóa bớt hai chữ "chưa chắc" mới đúng, bọn cô nhất định sẽ không giữ được.
Không giữ được mà còn có thể rước lấy phiền toái. Một khi đã vậy, Khúc Tiểu Tây tình nguyện từ bỏ.
Mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn, những cái khác đều phải xếp sau hết.
Có điều dù cô không lấy về thì Bạch gia cũng đừng mơ có thể chiếm tất cả làm của riêng. Ban đầu cho đám người đó quyên đi một bút tiền tài đã đủ để xé một miếng thịt lớn trên người bọn chúng. Bước tiếp theo cô định thiết lập thêm một nước cờ để cho người khác cơ hội xâu xé nhà bọn chúng.
Kết quả cuối cùng tiền ở trong tay ai không quan trọng, quan trọng là Bạch gia xong đời.
Khúc Tiểu Tây nghiêm túc tổng kết cho hai đứa nhỏ: “Tiền của Khúc gia bọn mình cho đám người đó giữ đi mua quan tài đi!”
Tiểu Bắc biết chuyện này, như suy tư gì.
Tiểu Đông tâm địa luôn thiện lương cũng kiên định: “Đó là bọn họ xứng đáng.”
Khúc Tiểu Tây nhìn bộ dạng hai người họ, nhịn không được phải bật cười.
Từ Thượng Hải tới Phụng Thiên Thành có khoảng cách nhất định nên tin tức của Bạch gia vẫn luôn không truyền tới đây. Khúc Tiểu Tây ở nhà làm cá mặn vài ngày rồi bắt đầu lên đề cương cho tác phẩm thứ hai.
Cô nếu không lên đề cương thì chắc Trần biên tập sẽ phải ngồi ở cửa nhà bọn cô mà khóc.
Trước kia Trần biên tập không phải như vậy. Thế mới nói có một "bạn xấu" như Lê quản lý đã đủ để dạy hư Trần biên tập.
Tác phẩm thứ hai của Khúc Tiểu Tây định viết thuộc thể loại xuyên không. Thời đại này vẫn chưa từng có người viết thể loại như vậy.
Khúc Tiểu Tây nghĩ, làm người không nên lo trước lo sau, cô chỉ là người bình thường nên không muốn viết những thể loại vượt rào quá mức. Cô vẫn luôn có khuynh hướng viết những tác phẩm hài hước.
Ở xã hội khốn khổ chua xót thế này thì các tác phẩm như vậy sẽ cho mọi người thêm một chút vui sướng.
Những cái phức tạp hơn cô tạm thời chưa suy xét thêm vào. Có lẽ một ngày cô có thể giấu kín thân phận của mình để làm một chút gì đó, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.
Trong tình trạng không thể đảm bảo an toàn bản thân, Khúc Tiểu Tây sẽ không làm bậy. Mạng nhỏ của cô rất quý giá, bên cạnh còn có người thân cần được chăm sóc, sao cô có thể yên tâm để lại hai tên nhóc kia được? Nếu cô không còn nữa, cô rất khó đảm bảo hai người họ có kết cục tốt.
Dẫu sao kết cục trong tiểu thuyết ban đầu của họ vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Khúc Tiểu Tây không tin vào số mệnh sẽ buộc hai người họ nhất định phải đi lên con đường kia nhưng cô sẽ tự mình cẩn thận.
Lại nói cô cũng không cảm thấy bản thân chỉ xuyên qua đơn giản.
Cô không phải chỉ xuyên qua có ký ức mà mỗi một truyện cứ như tự mình đã từng trải qua.
Giống như thời điểm Tiểu Đông cứu cô, đến giờ cô vẫn có thể hồi tưởng lại, cảm nhận tỉ mỉ chính xác từng động tác, từng chút lo sợ khi ấy. Thậm chí kể cả hình ảnh Tiểu Đông hôn mê máu tươi rơi đầy đất cũng rất rõ ràng. Nếu là người khác có lẽ sẽ không nghĩ nhiều, chứ Khúc Tiểu Tây lại đã từng xem qua vô số tiểu thuyết.
Có nhiều tình huống mà cô có thể dễ dàng tìm thấy được trong những tiểu thuyết đã đọc.
Ví như trường hợp của cô lúc này, có thể bản thân cô chính là Khúc Tri Thiền.
Những chuyện đó phải do cô trải qua hoặc kiếp trước kiếp này giao nhau mới khiến ký ức không biến mất?
Trong nhiều tiểu thuyết cũng xuất hiện tình tiết như vậy. Nếu bản thân cô là Khúc Tri Thiền, cô đã chết đi, có kiếp sau. Kiếp sau của cô chính là Khúc Tiểu Tây. Sau đó Khúc Tiểu Tây ngoài ý muốn chết lại quay trở về thân thể Khúc Tri Thiền, đồng thời có được ký ức của cả Khúc Tri Thiền và Khúc Tiểu Tây.
Như vậy không phải không có khả năng.
Điều đó chứng minh vì sao người ta xuyên qua lại có được ký ức.
Cô lại khen ngược, cái gì cũng đều nhớ rõ ràng, dù một chút cảm giác cũng ảnh hưởng tới cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận