Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 314. Mời khách

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
“Anh Tiểu Bắc, về sau em sẽ biểu hiện thật tốt.” Tiểu Nha kéo ống tay áo Tiểu Bắc lại, nói: “Em sẽ ngoan.”
Tiểu Bắc nắm nắm tóc sừng dê của cô bé, trêu: “Em làm gì có gương mặt ngoan ngoãn đâu.”
Tiểu Nha sờ sờ mặt mình. Từ khi con bé vào nhà Lam tiểu thư đến nay, trở thành con gái nuôi nên được ăn ngon mặc tốt. Dù luyện võ tốn nhiều sức lực nhưng thịt trên người vẫn tăng lên không ít, không còn là cô bé gầy yếu trước đó do dinh dưỡng không đủ, thức ăn chẳng có gì nữa. Khuôn mặt nhỏ trở nên trắng nõn sạch sẽ bầu bĩnh hơn hẳn.
Vừa nhìn đã biết là một bé gái được hưởng sinh hoạt tốt.
Tiểu Nha nghiêm túc: “Em không phải đứa nhỏ bướng bỉnh. Em! Siêu! Ngoan!”
Tiểu Bắc a có lệ một tiếng. Hình như lại nghĩ tới cái gì, cu cậu nói: “Anh biết trong lòng em luôn thấp thỏm.”
Tiểu Nha vội gật đầu, hai đứa nhỏ tay cầm tay ngồi ở bậc thang cửa sau thì thà thì thầm. Tiểu Bắc tiếp tục nói: “Thế nhưng mọi người đều rất thương em, chị chủ nhà là người tốt. Em không cần lúc nào cũng lo lắng, có chuyện gì thì cứ can đảm mà nói ra, đừng giữ trong lòng rồi suy nghĩ miên man. Suy nghĩ lung tung có thể sẽ đoán sai đấy. Người một nhà, không cần như vậy.”
Tiểu Nha: “Em biết ạ.” Cô bé cười tủm tỉm chọc chọc vào cánh tay Tiểu Bắc, nói: “Anh Tiểu Bắc, anh thật tốt.”
Tiểu Bắc vênh mặt tự tin: “Đương nhiên!”
Hai nhóc cứ lải nhải không ngừng.
Khúc Tiểu Tây nhìn thấy hai đứa ngồi ở chỗ kia, yên lặng xoay người……
Đến mừng Khúc Tiểu Tây dọn qua nhà mới gồm có một nhà Trần biên tập, một nhà Lam tiểu thư và một nhà Lê quản lý, ngoài ra không còn có ai nữa.
Ai bảo Khúc Tiểu Tây không phải người thích giao du rộng. 'Bạn tốt' chân chính không có ai, hai nhà đều là quan hệ công việc, nhà còn lại coi như hàng xóm. Như vậy cũng đủ rồi, bản thân Khúc Tiểu Tây cũng không phải người thân thiện gì.
Chuyện giao du bạn bè khắp thiên hạ, quả thật cô không làm được.
Bọn họ tổng cộng mười mấy người, vừa vặn ngồi đủ một bàn lớn. Khúc Tiểu Tây đem bàn gấp mở ra, vui mừng rạo rực khi may mắn mình là người thông minh đã mua chiếc bàn này. Lê quản lý và Trần biên tập đều đã quen việc Khúc Tiểu Tây không câu nệ tiểu tiết.
Trần phu nhân lại có chút khẩn trương, người nhà khác đều khá tinh ý mà để nam nữ phân bàn, kể cả trẻ con đôi khi cũng không được lên bàn. Ấy thế mà cô Cao lại không làm chuyện như vậy, những người khác thấy nhiều cũng không trách.
Bà dĩ nhiên cũng sẽ không lắm miệng, nếu như nhiều lời thành ra bà kiến thức hạn hẹp. Tính toán lại thì có lẽ trong phòng này người phụ nữ tính cách dịu dàng mang hơi hướng truyền thống đúng chuẩn chắc chỉ có mình Trần phu nhân. Những người khác đều không được xếp vào loại hình này.
Lê phu nhân và Lê quản lý quả nhiên là vợ chồng cùng một kiểu, thay đổi liên tục cách thức khen ngợi Khúc Tiểu Tây, nói đến mức Trần phu nhân da đầu tê dại. Bà vốn còn cảm thấy lão già nhà mình kiếm được nhiều nên coi như cũng có chút khôn khéo. Giờ nhìn thấy Lê quản lý và Lê phu nhân, bà mới kinh ngạc phát hiện lão già nhà mình vẫn chỉ thường thường thôi.
Hôm nay gia đình bà đến đây làm khách không mang theo con trai lớn và con gái mà chỉ dẫn con trai nhỏ đi cùng.
Đứa con trai nhỏ này hiện đang học võ ở Phúc Ninh Võ quán, rất quen thuộc với Tiểu Đông và Tiểu Bắc. Mấy đứa bé đang túm tụm với nhau chơi đùa náo nhiệt.
Lê quản lý: “Đến, tất cả cùng nhau nâng chén vì cô Cao chúc mừng một chút. Chúc cô Cao dọn nhà may mắn vui vẻ.”
Mọi người lập tức cùng nâng chén, Khúc Tiểu Tây cũng mỉm cười bưng chén rượu lên, nói: “Cảm ơn mọi người.”
Cô cúi đầu uống một ngụm, ngay sau đó lại nói: “Tôi cạn trước, mọi người tùy ý, đừng khách khí nha.”
Lê quản lý: “Cô Cao tửu lượng không tồi a!”
Khúc Tiểu Tây nháy mắt: “Cháu ngàn ly không say.”
Lam tiểu thư chưa kịp nuốt ngụm rượu xuống, nghe thấy thiếu chút nữa sặc. Chị vẫn còn nhớ đấy nhé. Cả một đêm toàn kể chuyện ma. Nếu dựa theo cách nói của người bình thường thì quả thật con bé không say như chết, không nói nhanh nói quậy, không chửi mắng người, cũng không ngủ hay đập đồ gì.
Thế nhưng ai mà ngờ, con bé một đêm không ngủ kể chuyện ma cho người khác mà lại không phải là say?
Phương thức biểu hiện không giống nhau thôi.
“Em đừng khoác nữa!”
Khúc Tiểu Tây: “Lam tiểu thư, chị biết rõ em không say mà.”
Lam tiểu thư: “Em không làm ầm ĩ nhưng em lại kể truyện ma cả đêm đó.”
Hù chết người đấy, nhưng …… Nghe sướng thật!
Chính là cái loại cảm giác càng sợ càng muốn nghe.
“Truyện ma? Cô Cao giỏi kể truyện ma á? Có nghĩ đến việc viết thành sách không?” Trần biên tập lập tức tóm được ưu điểm mới của Khúc Tiểu Tây, hỏi dồn dập.
Ông chú già này mắc bệnh nghề nghiệp giai đoạn cuối rồi.
Khúc Tiểu Tây: “Truyện ma ấy à, phải có không khí phù hợp thì mới có cái thú của nó. Nếu cứ thế viết thành sách thì chả có nghĩa lý gì nữa. Lại nói quyển sách này của cháu vẫn còn đang đăng trên báo đấy, trong một thời gian chắc chưa xong được đâu, gấp làm gì.”
“Vậy cũng phải.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận