Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 486. Thành gia lập nghiệp

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Thẩm Hoài sửng sốt, ngay sau đó hỏi lại: “Cậu muốn cầu hôn?”
Không biết vì sao trong lòng lại sinh ra một hai phần chua xót, chẳng qua rất nhanh hắn đã thể hiện sự thoải mái.
Dù sao hắn đối với Khúc Tiểu Tây cũng không phải tình yêu gì. Chẳng qua Khúc Tiểu Tây trông có vài phần giống với người yêu năm đó của hắn nên hắn không tránh khỏi ngẫu nhiên hoảng hốt một chút. Chỉ hoảng hốt một chút thôi, sau này quen thuộc hơn thì trường hợp như vậy càng ít.
Dù sao hai người rõ ràng là hai loại tính cách hoàn toàn khác nhau. Hắn căn bản không thể nhầm lẫn được.
Hơn nữa theo độ tuổi càng ngày càng tăng lên, hắn cũng hiểu rõ loại truyện mang tên thế thân này căn bản vô dụng. Bởi vì bất cứ kẻ nào cũng không thể thay thế người hắn yêu, bất cứ kẻ nào cũng không được.
Cho nên bây giờ hắn lựa chọn người đều có khuynh hướng càng ngày càng không giống 'người kia'.
“Chúc mừng cậu!” Thẩm Hoài duỗi tay đấm nhẹ Túc Bạch, nói: “Cuối cùng cũng muốn thành gia lập nghiệp.”
Túc Bạch cảm thấy lời này nói vô cùng không có đạo lý. Anh nói: “Không thành gia, tôi cũng có thể lập nghiệp.”
Thẩm Hoài: “…… Cậu ngay lúc này còn muốn tranh cãi với anh làm gì?”
Túc Bạch: “Ừ, vậy anh cảm thấy tôi nên cầu hôn thế nào?”
Thẩm Hoài: “Cậu hỏi anh là chuẩn rồi đấy!”
Hắn đối với phụ nữ có hiểu biết sâu sắc đó.
Túc Bạch cười: “Tôi biết anh ở phương diện này khá am hiểu.”
Thẩm Hoài: “……Sao anh cứ thấy lời này của cậu không giống như khen nhỉ?”
Túc Bạch: “Cũng không hẳn.”
Cũng…… Không hẳn.
Nghe khẩu khí của cậu xem.
Thẩm Hoài xuy một tiếng, nói: “A!” Hắn nói: “Nếu muốn cầu hôn, đầu tiên cậu liền phải chuẩn bị một cái nhẫn kim cương, đây là yêu cầu không thiếu được. Mặt khác……”
Thẩm Hoài huyên thuyên nói một đống, Túc Bạch cuối cùng có điều hiểu rõ. Anh chậm rãi gật đầu, nói: “Tôi đây đã hiểu.”
Thẩm Hoài: “Cầu hôn cần nhất là dụng tâm.”
Điểm này đã nói đến tâm khảm Túc Bạch, anh quả quyết gật đầu: “Tôi biết.”
Nếu không nghiêm túc thì còn coi là chuyện đáng giá nữa không? Trên đời này, chuyện quan trọng nhất chính là đây.
Túc Bạch lộ ra tươi cười nhu hòa, nói: “Lúc còn rất nhỏ tôi đã muốn có một gia đình yên ổn. Trong nhà có một người phụ nữ làm vợ của mình, hai bên yêu nhau, lại có thêm một đám trẻ con, cuộc sống ấm áp hòa thuận ……”
Thẩm Hoài nhìn Túc Bạch, vỗ vỗ bờ vai của anh: “Cậu có thể làm được.”
Những người khác thế nào không rõ còn khả năng của Túc Bạch đến đâu, Thẩm Hoài làm sao lại không biết. Túc Bạch xuất thân rất tốt nhưng nếu để anh 'lang bạt giang hồ' vẫn có thể thoải mái sống. Túc Bạch trước đây không có cái gọi là sinh hoạt ổn định.
Khi cha mẹ anh còn sống, có một khoảng thời gian anh chỉ có thể đi theo mẹ và chị gái rời khỏi.
Chị gái gả chồng, mẹ đối với anh cũng vậy, còn nhỏ tuổi đã bị đưa ra nước ngoài.
Sau đó nữa, mẹ anh cũng chết, không có nguồn kinh tế, một cậu bé mới chỉ mười mấy tuổi đã phải tự lực cánh sinh kiếm tiền nuôi thân.
Sau khi trở về cũng chỉ có một thân một mình.
Có thể anh chẳng thiếu gì cả nhưng chắc chắn lại muốn được một thứ gì đó.
Thứ Túc Bạch muốn là một người thật lòng yêu thương anh, một gia đình ấm áp.
Chỉ thế mà thôi.
Hắn nghiêm túc: “Anh tin cậu cùng Khúc Tiểu Tây sẽ sống rất tốt. Anh nghĩ chị cậu trên trời có linh cũng sẽ vui mừng khi thấy cậu có thể đạt được hạnh phúc.”
Túc Bạch: “Cảm ơn.” Nói xong, anh nhìn lướt qua trên dưới Thẩm Hoài, nói: “Anh một thân mùi rượu không nhẹ nhỉ?”
Thẩm Hoài: “Anh hẹn đám người Đỗ Bách Tề ăn cơm.”
Hơn nửa năm nay hắn cùng mấy người Đỗ Bách Tề qua lại ít hơn rất nhiều. Đỗ Tiểu Ngũ ngẫu nhiên có qua rồi vội vàng đi cứ như khách đến ở trọ.
Túc Bạch: “Việc kinh doanh của họ khá tốt?”
Thẩm Hoài: “Không tồi.” Tạm dừng một chút, Thẩm Hoài nói: “Dù Đỗ Bách Tề Lôi Tử đều không phải loại qua cầu rút ván.”
Túc Bạch bật cười, cảm khái: “Anh sẽ không cho rằng tôi hiểu lầm loại chuyện này chứ? Chẳng lẽ anh coi tôi như đồ ngốc sao?”
Thẩm Hoài cũng bật cười: “Anh không phải sợ Tiểu Khúc hiểu lầm sao?”
Túc Bạch trợn trắng mắt, sâu kín cảm khái: “Vậy anh thấy cô ấy là đồ ngốc à? Bọn tôi Tuy không giống mấy người làm anh như bọn anh kinh doanh như vậy nhưng không có nghĩa bọn tôi suy xét mọi chuyện không mang theo đầu óc.”
Anh sâu xa nói: “Có chút đạo lý, kỳ thật không cần phải nói ra, chúng ta cũng hiểu.”
Thẩm Hoài: “Được, một khi đã như vậy, anh cũng không nói nhiều nữa.”
Túc Bạch vỗ vỗ bả vai Thẩm Hoài, nói: “Tôi đi về trước.”
Thẩm Hoài gật đầu cười, lại nói: “Chúc cậu thành công ha.”
Túc Bạch vẫy vẫy tay, ra khỏi cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận