Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 102. -

"Lúc nào cũng thế! Rõ ràng chị nhặt được một cái rương châu báu sau núi, nhưng lại ích kỷ giấu cho riêng mình, không chia cho những phòng khác. Chị quá ích kỷ, bản thân ăn thịt cũng không cho chúng tôi húp canh!"
Kha Mỹ Ngu nhướng mày: "Kha Ân Thục, cô bị điên à? Tôi lấy châu báu ở đâu? Cô đừng ăn không nói có đổ oan cho người khác."
"Nếu tôi có thì cô tìm đi."
Bây giờ vẫn là lúc đầu sóng ngọn gió, căn bản không thể để lộ cái rương châu báu kia ra.
Có thể nói, chỉ cần người khác bắt được mánh khóe này, liền có thể dễ dàng bắt Kha Mỹ Ngu đi phê bình giáo dục, thậm chí bị kết án là phần tử xấu diễu hành trên đường phố.
Kha Ân Thục cắn chặt cánh môi, trong lòng căm hận ghen ghét đến cực điểm.
"Kha Ân Thục." Kha Mỹ Ngu bóp mạnh cằm Kha Ân Thục, ghé môi vào tai cô ta, dùng âm lượng chỉ hai người họ có thể nghe thấy: "Cô biết không, ngày đó mẹ cô đẩy tôi ngã vỡ đầu, tôi đã bị quỷ sai dắt tới điện Diêm La."
"Đáng tiếc tuổi thọ của tôi còn chưa hết, âm phủ không cần tôi. Nhưng tôi thấy sổ sinh tử của cô rồi, trọng sinh để cướp cơ hội của người khác, đây là chuyện tổn hại âm đức, tôi khuyên cô làm ít đi, nếu không cuộc sống của cô sẽ ngắn lắm!"
"Có thể còn sống đã khó rồi, em họ tám, sống một cuộc sống biết ơn không tốt sao?"
Nói xong, Kha Mỹ Ngu buông tay ra.
Kha Ân Thục ngồi thụp xuống đất, sững sờ nhìn Kha Mỹ Ngu, toàn thân nổi da gà.
"Thằng cả đi mời người đến viết giấy đoạn tuyệt quan hệ!" Ông cụ thở dài một hơi nói, không cho cơ hội từ chối.
"Cha…" Bác cả vô thức muốn khuyên nhủ.
Bà cụ Kha mất mặt nói: "Nói lời voi dụng làm gì, đi mời người đi! Từ nay về sau, chuyện người nhà kia không liên quan gì đến chúng ta nữa!"
Anh bốn của Kha Mỹ Ngu tích cực đáp lại: "Ông bà nội, cháu chạy nhanh, để cháu gọi người cho!" Nói xong anh ấy nhanh như chớp bước ra sân.
Trước mặt trưởng thôn, bí thư thôn và mấy anh em già, ông cụ cho phòng hai một trăm đồng: "Cầm tiền này tìm người lợp nhà đi, trong vòng năm ngày chuyển ra khỏi đây. Từ nay về sau phòng hai chúng mày sống hay chết cũng không liên quan gì đến chúng tao."
"Tao với mẹ mày bệnh chết cũng không liên quan gì đến mày nữa!"
Bác hai Kha đau lòng nhìn bọn họ, quỳ rạp trên mặt đất, kéo khoé môi cười gật đầu: "Được, nếu cha mẹ đã ghét bỏ đứa con trai như con thì chúng con đi."
Ông ta dập đầu ba cái rồi đứng dậy, cầm giấy đoạn tuyệt và một trăm đồng, gọi vợ và con gái đi.
Trưởng thôn và những người khác không biết làm thế nào để an ủi đôi vợ chồng già nhà họ Kha, chỉ khuyên bọn họ nghĩ thoáng một chút.
Mọi người vừa rời đi, Tần Nguyên Cửu đã đi vào.
"Tiểu Tần ăn cơm chưa?" Cả nhà ồn ào cả buổi sáng, cũng không ai có hứng thú ăn cơm, bây giờ chuyện đã qua, lại đến lượt dạ dày ầm ĩ.
Mẹ Kha đơn giản trộn bột với ngũ cốc làm mì, nhiệt tình kêu gọi.
"Vẫn chưa ạ, hôm nay con thấy chú và các anh không đi nên tới hỏi xem có thể giúp đỡ gì không?" Tần Nguyên Cửu đi tới, khóe môi cong lên một vòng cung rất nhạt.
"Ở nhà thì có chuyện gì? Thím đang nấu canh mì, đợt lát nữa cùng ăn."
Đoạn tuyệt quan hệ không phải chuyện gì vui vẻ, nếu không cần thiết thì cũng không ai nói ra.
Nhưng nghĩ đến hành động của phòng hai, mẹ Kha định quay lại nói với con rể vài câu, để không bị Kha Ân Thục tính kế lừa đảo.
Thấy Tần Nguyên Cửu giả bộ thản nhiên liếc nhìn phòng chính, bà buồn cười nói:
"Tiểu Ngư Nhi đang hái đậu ở vườn rau sau nhà, con bé này gần đây rất chăm làm, dù sao cũng là người sắp kết hôn, nên hiểu chuyện hơn rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận