Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 197. -

Ứng Yến nhìn vẻ mặt của cô, cậu bé lấy làm lạ, không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc cậu là ai?”
“Cậu thực sự là vợ tương lai của tôi sao?”
Chưa đợi Kha Mỹ Ngu phản ứng lại, anh đã bất đắc dĩ nói: “Mặc dù tất cả chất dinh dưỡng trên đầu cậu đều cung cấp hết cho da mặt, nhưng thấy cậu cũng đẹp nên tôi đành miễn cưỡng đồng ý vậy.”
Quan trọng nhất là cô càm ràm rất có tinh thần, ngoại trừ người mẹ ruột đã qua đời của cậu ra, cô là người duy nhất đứng chắn trước mặt cậu.
Cậu bé được người cha tệ bạc đón về, bỏi vì cậu là đứa con ngoài giá thú được tập đoàn Ứng thị thừa nhận nên ngoài mặt người xung quanh vẫn khen ngợi và tâng bốc cậu bé.
Nhưng cậu hiểu rõ, đợi một ngày nào đó mình bị nhà họ Ứng vứt bỏ, những người kia sẽ chẳng thèm nhìn mình nữa.
Không có ngoại lệ, chỉ có mình cô.
Kha Mỹ Ngu không nhịn được giơ tay nhéo nhóe khuôn mặt mịn màng có chút thịt của anh: “Cậu dám ngang nhiên chê mình ngốc sao?”
“Mình nói cho cậu biết nhé, mình thông minh lắm đấy, chẳng qua không thích học mà thôi.”
“Mình đua xe rất giỏi, đến cả chín mươi chín khúc cua tử vong của Xuyên Châu cũng có thể phá được kỷ lục, lần nào cũng đứng nhất!”
“Mình chơi game rất giỏi, không cần nạp tiền, tất cả đều dựa vào kỹ năng cao siêu, vững vàng lấy được vị trí đầu tiên!”
“Mình còn biết chen lời, trà đại, hát hò, nhảy múa, vẽ tranh, chơi nhạc, sáu loại ngôn ngữ, vân vân, có nhiều lựa chọn hơn so với đồ mọt sách cắm đầu học tập.”
Cô đắc ý nói một lượt.
“Bây giờ mình còn biết y thuật, ha ha, xem đi, sớm muộn gì mình cũng được mọi người phong làm Hoa Đà, diệu thủ cư sĩ, nữ bồ tát cứu thế...”
Ứng Yến nhỏ ngoan ngoãn để cánh tay của cô túm lấy, nhìn nụ cười trên mặt cô, con ngươi đen láy lấp lánh, xem ra cô không thích mọt sách chỉ biết học.
Kha Mỹ Ngu cười đến tự mình tỉnh giấc, càng khiến cô ngại hơn là nước bọt chảy ra khỏi khóe miệng cô đã dính lên vai trùm phản diện.
Cô vội ngồi thẳng dậy, lau miệng, nhìn ra ngoài cửa sổ như không có chuyện gì!
May mà người đàn ông đang hăng say nói chuyện với cục trưởng Cố, không để ý cô.
Một giấc này cô ngủ vô cùng ngon, xe đã vào đến huyện thành rồi.
Bọn họ dừng xe ở một nhà khách cạnh đại học nông nhiệp, nơi đây có mấy trường đại học, ở bên đường còn treo một tấm biển đá có lịch sử ngàn năm: “Cổng đại học”, nơi này còn được người ta đùa là thành phố đại học.
Kha Mỹ Ngu thấy tiệm cơm quốc doanh bên đường tỏa ra hương thơm thì không nhấc chân lên được nữa: “Đồng chí Tần, anh vào nhà khách thuê phòng đi, em vào quán ăn gọi món, chờ anh luôn nha!”
Không cần Tần Nguyên Cửu đồng ý, cô hấp tấp chạy về phía đối diện, đầu cũng không ngoảnh lại.
Kha Mỹ Ngu hơi lắc đầu thở dài, có lẽ có người trời sinh thiếu mất vài sợi thần kinh nhỉ?
Đúng lúc qua giờ cơm, nhân viên phục vụ mất kiên nhẫn thu dọn, thấy trên bàn có thêm người, nhân viên xua tay: “Qua giờ cơm rồi, không còn đồ gì ăn nữa, lần sau đến sớm hơn nhé.”
“Hả, chị gái này, thực sự không còn chút gì sao?” Kha Mỹ Ngu thất vọng ngập tràn nói: “Tôi nghe đầu bếp Lý ở phía bắc thành phố nói, đầu bếp Thích của tiệm này có tay nghề rất tốt, bất kể là cơm mặn hay chay đều có mấy món độc quyền.”
“Đó là kỷ niệm đẹp của rất nhiều sinh viên. Đến cả các anh các chị trong tiệm cũng đều có phúc khí này...”
Giọng cô như bánh nếp, vừa thơm ngọt, mềm dính, khiến tâm trạng người ta tốt lên.
Đầu bếp trong cửa ngáp một cái rồi vui vẻ nói: “Tiểu Lý nói thế thật sao?”
“Đúng thế ạ.” Kha Mỹ Ngu vội gật đầu: “Đầu bếp Lý nói đó, nhà ông ấy có danh tiếng rất lớn, xuất thân là ngự trù, nào có dễ dàng thừa nhận người khác giỏi hơn mình, đây chẳng phải là rớt giá, làm mất mặt mũi tổ tiên sao?”
“Thế nên cháu mới hiếu kỳ, vội đến nơi này, kết quả, kết quả vẫn muộn rồi...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận