Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 693. -

“Bà ta chỉ cần tùy tiện thổi gió bên gối, anh bị Ứng Hứa Huy đánh giá là đứa trẻ độc ác, giữa mùa đông đuổi một người mặc một bộ quần áo mỏng manh như anh ra khỏi cửa để suy ngẫm. Lúc đó anh còn nhỏ, nhưng tính tình không nhỏ, chỉ tức giận một chút rồi lập tức rời đi.
Lúc đó tuyết vẫn đang rơi, hai bữa rồi anh chưa ăn cơm, có hơi phát sốt, chưa đi đến nhà ông ngoại đã ngất xỉu.
Một đám trẻ con đưa anh về nhà. Bọn họ nói là trẻ con ở cô nhi viện, chỉ có một cái hộ khẩu, thực ra, không ai quan tâm đến bọn họ, bình thường bọn họ nhặt rác và chạy việc vặt cho người khác để đổi lấy thức ăn.
Ở thành phố không giống như ở nông thôn, có thể lên núi tìm đồ ăn, muốn sống sót ở đây phải vất vả hơn gấp mười lần. Bọn họ một đám đều đói đến to đầu, đích thực là xương bọc da. Lúc đó anh ốm nặng, đầu óc mê man, nhờ bọn họ vất vả khuân đi mua thuốc, đến vùng ngoại ô lấy thuốc rồi liên tục lau người cho anh, anh mới may mắn sống sót.
Theo lời các bác sĩ thì gọi là không còn ý chí sống. Nhìn bọn họ vẫn phải sống ngoan cường trong điều kiện tồi tệ như thế nên anh đã sống ở nhà ông ngoại lâu dài, phải sống một cuộc sống thật xuất sắc, không lãng phí kiếp sau của anh. Trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt, có một số cặp vợ chồng tình cảm tốt nhưng lại không có duyên con cái, nên anh đã tìm chỗ đi cho những đứa trẻ này.
Bọn họ thật vất vả mới có gia đình, đều rất cố gắng học tập, giúp đỡ cha mẹ làm việc. Thời điểm anh tham gia quân ngũ, cũng sắp xếp công việc cho bọn họ, có thể đó không phải là một công việc nhẹ nhàng, nhưng chỉ cần bọn họ sẵn sàng vất vả lao động, bọn họ có thể tự nuôi sống mình.
Nếu tổ chức đã bắt đầu mở rộng, anh muốn tập hợp họ lại, làm công việc đòi nợ trong một thời gian để trợ cấp cho gia đình, nhân tiện kiểm tra xem mấy năm qua bọn họ có những thay đổi gì. Phẩm hạnh tốt, có thể xử lý mọi việc rõ ràng sẽ được giữ lại. Nếu khác thì chỉ cho làm việc một lần thôi.
Chúng ta bận học nên không nhất thiết lúc nào cũng phải tập trung vào công việc kinh doanh.”
Kha Mỹ Ngu liên tục gật đầu, "Những người bạn mà anh kết giao chắc chắn rất tốt."
“Em đang khen hay đang chế nhạo anh?” Ứng Yến cắn vào má cô, bị ghét bỏ đẩy sang một bên.
Người đàn ông thấy thế, ngược lại càng hăng hái hơn, liên tục áp sát vào người cô như một con chó husky.
Kha Mỹ Ngu sợ ngứa, cắn môi cười đến thở dốc, cuối cùng bị người ta ngậm vào miệng.
Hai người bàn bạc chuyện này đến quá muộn, buổi sáng thức dậy đã gần 8 giờ, trong nhà vẫn chỉ còn lại đôi vợ chồng trẻ.
Ứng Yến vội rửa mặt, mặc quần áo chạy đi lấy đồ ăn cho vợ.
Kha Mỹ Ngu tiếp tục xem thông tin bất động sản mình tự sửa sang lại, chỉ có quy mô và vị trí của ngôi nhà, ngoài ra không có thông tin nào khác, càng không rõ nên sắp xếp những người chiếm nhà không chịu rời đi như thế nào.
Sau khi ăn cơm xong, Ứng Yến đưa cô đến một khu người nhà, xung quanh đường vành đai thứ tư.
Ở đây có rất nhiều nhà máy lớn như nhà máy dệt, nhà máy giày da, nhà máy bia, nhà máy tinh bột, nhà máy hóa chất,… hẳn là khu nhà máy được xây dựng lại bằng cách phá bỏ những ngôi nhà xung quanh, khu người nhà cũng từng đám từng đám được xây dựng thêm, nhà ngang, nhà tầng nằm san sát nhau, hẹp và chật chội.
Trạng thái tinh thần của mọi người cũng không đặc biệt tốt, thoạt nhìn gầy yếu vàng như nến do thiếu dinh dưỡng lâu ngày, quần áo trên người còn chắp vá.
Cô chợt nhớ đến hồi còn học đại học, một người bạn cùng lớp nói bọn họ ở một thành phố ven biển, có nhà mấy chục tầng, đều rộng năm đến sáu mươi mét vuông, năm hộ gia đình dùng chung một thang máy, còn trêu chọc nói qua hai đến ba mươi năm nữa, đây sẽ là xóm nghèo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận