Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 303. -

“Thích đến mức có thể hứa sẽ cho chị ấy hạnh phúc cả đời? Không rời không bỏ, gắn bó đỡ đần nhau suốt cả cuộc đời?”
Mọi người đều nói lời hứa của đàn ông chẳng có tác dụng gì, nhưng Kha Mỹ Ngu biết, anh cả của cô là người rất biết giữ lời.
Kha Nguyên Đại tiếp tục xào rau: “Đương nhiên, cưới vợ về nhà là để yêu thương. Một người chỉ sống một đời, trân trọng mỗi ngày được sống còn không kịp, làm sao phải làm chuyện ngu xuẩn như từ mình lừa mình?
Nếu anh có thể cưới… cưới cô ấy, anh chắc chắn sẽ đối tốt với cô ấy cả đời!”
Kha Mỹ Ngu tấm tắc nói: “Trước đấy còn bảo chưa muốn có vợ, giờ lại bắt đầu nhớ mong…”
Cô còn chưa nói hết câu mà đã ngửi thấy mùi khét trong không khí, cô tức giận: “Kha Nguyên Đại, anh làm cháy thịt kho của em!”
Tần Nguyên Cửu đi vào, vỗ bả vai cô, ôm lấy Kha Mỹ Ngu đang muốn xông lên cứu giúp nồi thịt kho tàu của mình, anh cười nói: “Vu Nhi, em tha cho anh cả một lần đi, thông cảm cho tâm trạng hưng phấn không kiềm chế được vì muốn tìm người yêu của anh ấy.”
Kha Mỹ Ngu sửng sốt, sau đó miễn cưỡng mà xua xua tay. Cô quay đầu lại tìm kiếm rồi nói với Lý Quyên Mai cũng đang đỏ hết cả mặt: “Chị Mai Tử, chị thấy chưa?
Anh cả em nhìn như không quan tâm chuyện kết hôn, nhưng thật ra anh ấy mong ngóng lắm rồi đấy!
Em mới nhắc đến chị hai câu mà anh ấy đã trơ mắt làm hỏng nguyên nửa cân thịt rồi!”
Nhắc đến việc này, Kha Mỹ Ngu liền đau lòng không chịu được.
Cô nhớ thương thịt ba chỉ suốt một ngày, chỉ đợi đến lúc nhìn thấy bát thịt kho tàu trên mâm cơm tối.
Lý Quyên Mai cũng là người nhanh nhẹn, dù gì hai người cũng đều có ý với nhau, các phương diện khác cũng xứng đôi, vậy nên cô ấy lấy hết can đảm, nói: “Đồng chí Kha Nguyên Đại, hạnh phúc của việc dựng vợ gả chồng là do chính mình tạo nên.
Em là người khá truyền thống, em hy vọng chuyện hôn nhân của mình có thể được người nhà nhất trí đồng ý. Vậy nên, nếu anh có thể thuyết phục cha mẹ em thì em sẽ làm người yêu anh!”
Cái muôi trong tay Kha Nguyên Đại lập tức va cái “bộp” vào thành nồi, sau đó anh ấy bình tĩnh mà cầm muôi lên, trịnh trọng gật đầu: “Đồng chí Tiểu Lý, em yên tâm, anh sẽ nỗ lực để nhận được sự đồng ý và chúc phúc của hai bên gia đình!
Trong bếp lắm khói dầu, em và em gái anh cứ ra ngoài nói chuyện đi, đồ ăn sắp xong rồi đây.”
Lý Quyên Mai không nhịn nổi mà lại nhìn anh ấy một cái rồi mới kéo Kha Mỹ Ngu chạy ra ngoài.
Tần Nguyên Cửu khoanh tay đứng dựa vào cửa nhìn dáng vẻ cố gắng tỏ ra như thường của Kha Nguyên Đại, suy nghĩ của anh bay xa, ai mà chưa từng trải qua giai đoạn này đâu?
Ngay cả chính anh – người không gì không làm được trong mắt người khác - cũng từng thỏa sức tưởng tượng về cuộc sống hôn nhân trong tương tai, cùng với mong muốn có thể yêu và ở bên cạnh một cô gái cả đời, chỉ là từ đầu đến cuối cô gái đó vẫn luôn chỉ là một người duy nhất mà thôi.
Tay nghề của Kha Nguyên Đại được cả nhà khen ngợi ngoại trừ Kha Mỹ Ngu đang tiếc cho nửa cân thịt kho tàu, cô hung tợn mà ăn hai cái bánh màn thầu để giảm bớt nỗi đau trong lòng.
Trời đã tối đen, gió bắc “vù vù” thổi qua ngõ nhỏ làm thời tiết càng lạnh hơn.
Sau khi ăn cơm xong, Kha Nguyên Đại lại chui vào bếp mân mê một lúc rồi mới xách theo một cái bọc nhỏ thắt một chiếc nơ bướm vụng về đi ra: “Em gái, chúng ta đi đưa đồng chí Tiểu Lý về nhà đi?”
Anh ấy cũng biết phải tránh hiềm nghi rồi.
Kha Mỹ Ngu “ơi” một tiếng, cô tìm hai cái áo khoác quân đội ra, để bản thân và Lý Quyên Mai mặc kín mít rồi mới chạy ra ngoài.
Kha Nguyên Đại và Tần Nguyên Cửu đều đã đẩy xe chờ sẵn ở trong sân.
“Ấy, anh Cửu cũng đi à?” Kha Mỹ Ngu nghiêng đầu, kinh ngạc hỏi.
Tần Nguyên Cửu nhướng mày: “Tiêu cơm sau khi ăn ấy mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận