Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 911. -

Bây giờ mức sống của mọi người đều không tốt, phần lớn đều dựa vào trợ cấp của tổ chức, hơn nữa ai cũng phải tiết kiệm tiền từ trợ cấp riêng để gửi về nhà.
Vì thế tuy vừa ăn cơm xong nhưng thực chất chẳng có mấy người được ăn no.
Vừa ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào kia, bụng các sinh viên còn đang lưng chừng, nhất là các nam sinh đều cồn cào cả lên. Họ không nhịn được xoa bụng, đỏ mặt: “Chúng tôi mới ăn cơm xong, không đói bụng, bụng còn đang tiêu hóa đây...”
Các sinh viên da mặt mỏng, chưa nhìn thấy cảnh tượng thế này nên không ai dám lấy đồ ăn đồ uống, giống như nếu mình chiếm chút lợi này thì sẽ nợ người ta gì đó, cuối cùng lại còn hứa hẹn tiền đồ của mình ra ngoài.
Các cán sự cười ha ha: “Mọi người thả lỏng đi, đơn vị của chúng tôi là đơn vị chính quy, được tổ chức phê chuẩn, lần này tổ chức hội tuyển dụng cũng phải trải qua sự đồng ý của nhà trường.
Mọi người không cần có bất kỳ gánh nặng tâm lý gì, công ty du lịch chúng tôi có tốt hay không thì cứ dựa vào thực lực để nói, chúng tôi sẽ không dùng những ân huệ nhỏ nhoi này để ép mua ép bán...
Nếu đơn vị chúng tôi mà hẹp hòi thế thì mọi người càng không nên chọn.
Cuối cùng có đến đơn vị chúng tôi hay không còn phải xem ý kiến của mọi người và nhà trường nữa, hơn nữa chúng tôi tuyển dụng cũng phải tiến hành kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt. Vì thế đây cũng coi như là cả hai bên đều lựa chọn.”
Bọn họ vừa nói thế, các sinh viên vui vẻ yên tâm lại, họ cười cười chen lấn nhốn nháo, có người to gan lấy thêm mấy cái bánh ngọt cho bạn tốt, mình cũng cầm một cái để ăn.
“Ồ, đúng là rất ngon!” Mọi người đều cầm lên thưởng thức.
Đây là lần đầu tiên họ cảm nhận được đồ ngon thông qua đầu lưỡi, đi khắp cơ thể, trong đầu như có pháo hoa nở rộ, hạnh phúc khiến người ta sung sướng không thôi.
Một sinh viên không nhịn được hỏi cán sự kia: “Đồng chí, bánh ngọt và đồ uống này mua ở đâu thế?”
Trong mắt họ đồ ăn có đắt hơn nữa thì cũng có thể đắt đến đâu?
Đợi sau này họ tốt nghiệp, đi làm rồi, thỉnh thoảng cũng có thể xa xỉ, mua chút đồ ăn ngon khao bản thân.
Cán sự cười nói: “Đây đều là do cô Tiểu Kha của chúng tôi tự làm, cô ấy nói sau này công ty du lịch sẽ dùng món này chiêu đãi khách. Nếu mọi người thích lát nữa gói một ít mang về, cô Tiểu Kha làm không ít đâu.
Sau này muốn ăn thì tới khách sạn dưới trướng công ty du lịch Hạ Hoa chúng tôi.”
Mọi người không khỏi tò mò đối với công ty du lịch này.
Thời gian vừa đến, Kha Mỹ Ngu cười khẽ cùng các lãnh đạo trường vào nhà.
“Các em, chúng tôi hết sức vui mừng khi cô Tiểu Kha quay lại trường học, tạo công ăn việc làm mới cho mọi người...” Trưởng ban văn hóa thể thao của hội sinh viên long trọng giới thiệu Kha Mỹ Ngu với mọi người.
Thực ra mọi người đều từng nghe nói về cô, nhưng số người từng gặp được cô đúng là không được mấy ai cả.
Bây giờ nghe trưởng ban nói thế, mọi người đều giật mình, không nói cái khác, chỉ tính riêng việc cô dựa vào sức mình mở trường đại học dành cho người lớn tuổi và viện dưỡng lão bậc nhất Hạ Hoa, hơn nữa cô còn được các các bên trong xã hội hết lòng khen ngợi, có một khoảng thời gian, trên các mặt báo đều thích phỏng vấn những chuyện này.
Vậy công ty du lịch do cô Tiểu Kha thành lập còn có thể kém sao?
Tất cả mọi người lúc đầu không để ý đều lấy lại tinh thần, vểnh tai lên nghe, tỏ vẻ phải nghe cho cẩn thận xem cô Tiểu Kha nói cái gì. Chỉ cần cô đảm bảo tiền lương và đãi ngộ ở mức bình thường, bọn họ sẽ vui vẻ nương tựa cô.
Kha Mỹ Ngu cầm micro, nở nụ cười trong sự chờ đợi của mọi người rồi chào hỏi.
“Tôi biết rõ mọi người sắp tốt nghiệp, đều lo lắng cho việc được phân công công việc. Mặc dù tôi không có kinh nghiệm về mặt này nhưng xung quanh tôi có không ít người như thế, tôi cũng gặp được một người bạn ký túc xá có quan hệ không tệ, cuối cùng phải đường ai nấy đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận