Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 330. -

Kha Mỹ Ngu biết rõ các phương diện về khoa học tự nhiên trong đầu mình còn chưa thông suốt hết, năm đó cô dựa vào chiến thuật biển đề, ăn tươi nuốt sống kiến thức nên mới đối phó được với kỳ thi đại học.
Bây giờ mặc dù kỳ thi đại học bị xóa bỏ nhưng các sinh viên được đề cử lại học tập vô cùng chăm chỉ, cần mẫn, liều hết sức mình muốn dùng hai năm gây dựng cơ sở để trèo lên đến hết đời.
Cô chưa đi học đại học đã có thể cảm nhận được bầu không khí này, đây là lần đầu tiên Kha Mỹ Ngu nghiêm túc học tập, cũng như trông đợi vào cuộc sống sau này.
Cô phải mượn không gian và hệ thống để làm phong phú cũng như nâng cao bản thân, coi đây là bàn đạp nhưng cô cũng không sợ hãi ngày nào đó hai bàn tay vàng này sẽ đột nhiên biến mất!
Trong phòng năm chàng trai lông bông không có nhiều đồ đạc nhưng cũng không có phụ nữ giúp đỡ thu dọn, chỉ thỉnh thoảng mẹ mới tới giúp phơi chăn màn, trong phòng thoang thoảng mùi mồ hôi nồng nặc của đàn ông.
Kha Mỹ Ngu suýt nữa ngất ra.
Cô nhíu chặt mày, xoay người lấy khăn chậu, giả vờ lau chùi, thu dọn, đợi thời gian trôi qua kha khá rồi, cô dùng thuật tẩy rửa, không khí lập tức tươi mới, thoải mái hơn.
Mạng nhện trên tường không thấy đâu nữa, cột phòng mười mấy năm nay đen bóng loáng, mặt đất không chỉ không còn một hạt bụi nào mà đến cả nền đất bị dẫm đạp mấy chục năm nay cũng đã bằng phẳng lại.
Chăn màn, quần áo sạch sẽ tỏa ra hương thơm nhàn nhạt của hoa cát cánh, vết bẩn quanh năm trên bàn cũng không còn nữa.
Có hoàn cảnh học tập thoải mái, Kha Mỹ Ngu mới mượn cớ mùa đông lạnh lẽo, đóng chặt cửa lại, thoắt cái cô đã vào không gian để học.
Trong không gian thời gian trôi chậm hơn, thích hợp để học tập và bứt phá.
Kha Mỹ Ngu nhớ lại những kiến thức Tần Nguyên Cửu giảng rồi học lại lần nữa bằng phương pháp ghi hình, tự mình tỉ mỉ mày mò từng chút một, thế mà cô thực sự có cảm giác lĩnh ngộ được rồi.
Rèn sắt nhân lúc còn nóng, cô làm những đề có nội dung liên quan, tỉ lệ chính xác lên tới chín mươi phần trăm.
Đây là lần đầu tiên Kha Mỹ Ngu tràn ngập cảm giác thành tựu ở phương diện học tập, thật đúng là khiến người ta kích động và hưng phấn.
Nhân lúc này, cô lại gặm thêm đề ngữ văn tiểu học, học thuộc hai mươi câu văn hay.
Học một lúc lâu, cả thể xác lẫn tinh thần đều thỏa mãn xong, Kha Mỹ Ngu lại thèm ăn.
Vì để chiêu đãi bản thân và người nhà lao động vất vả, Kha Mỹ Ngu dựa theo công thức, dùng trà ngon mua từ thị trấn rồi nấu cùng sữa bột làm thành trà sữa, sau đó cho thêm đậu đỏ, tự chế trân trâu, trộn lẫn với mật ong.
Mặc dù không bằng trà sữa đậm đà mà cô thích nhất nhưng cũng đủ để khiến người ta cảm nhận được sự thỏa mãn và hạnh phúc dị thường.
Lúc ăn trưa, mẹ Kha và Kha Nguyên Đại mới mang vẻ mặt hài lòng trở về.
Cả nhà không nhịn được lên đón, hỏi mọi chuyện giải quyết thế nào rồi.
Mẹ Kha nhận lấy trà sữa ấm nóng áo bông nhỏ nhà mình đưa cho rồi uống một ngụm lớn, bà bị món đồ uống mới lạ này làm cho kinh ngạc, không nhịn được nếm thêm vài ngụm rồi mới thở phào, trong ánh mắt thúc giục của mọi người, bà cười rồi gật đầu: “Xong rồi.
Ba ngày sau, ngày mười hai chính là ngày hai mươi chín tháng mười âm lịch, thích hợp làm lễ nạp tài, chúng ta sẽ mời người tới nhà họ Lý dạm ngõ.”
Mọi người mừng rỡ: “Nhanh thế sao? Không phải trước đó còn nói đợi, sao ba ngày nữa đã dạm ngõ luôn rồi?”
Chuyện tối qua chỉ có hai vợ chồng chú tư Kha, ông bà cụ cùng với Kha Mỹ Ngu và Kha Nguyên Đại biết.
Mẹ Kha không muốn nói kỹ nên cười: “Gì mà nhanh hay không nhanh, hai đứa trẻ hợp nhau, tính tình hai nhà cũng hợp cạ, làm sớm mấy ngày hay muộn mấy ngày không phải cũng như nhau sao?
Hơn nữa sang năm thằng cả phải lên tỉnh học rồi, cưới vợ về sớm một chút, nó cũng yên tâm học hơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận