Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 369. -

Sân nhà họ Kha không nhỏ nhưng khách khứa hôm nay đến nhiều quá, theo lý mà nói hôn lễ không nên làm lớn nhưng trưởng thôn với thôn dân đều nể mặt nhà họ Kha, trực tiếp nói với bên ngoài hôm nay giết lợn ăn, muốn không náo nhiệt cũng khó.
Bếp nhà bác cả, bác ba, ông cụ với nhà chú tư đều bị chưng dụng, thế mà vẫn không đủ, Kha Mỹ Ngu cùng mấy chị dâu ở nhà chuẩn bị đồ ngọt mà bữa tiệc cần dùng tới.
“Cô dâu tới rồi!”
Tiếng bánh pháo đùng đoàng đẩy không khí náo nhiệt của cả thôn Lạc Phượng lên cao.
Thôn dân nhao nhao ra cửa thôn đón.
Kha Mỹ Ngu giúp đỡ chỉ là nói suông, ngoại trừ chỉ huy các chị dâu làm thế nào ra, cô không ngừng nhét đồ ăn vào miệng, lúc này tai cô khẽ động, nói với các chị dâu mấy câu rồi kéo chị dâu họ đang rảnh rỗi giống mình đi hóng chuyện.
Đường thôn khá nhỏ, người ra người vào cũng không tiện, nên máy kéo dừng lại ở cửa thôn.
Tối qua Kha Mỹ Ngu không quên chăm chỉ vào không gian làm việc, năng lượng tích lũy được từ đồ ăn ngày hôm trước đã cạn sạch, vừa mở mắt ra cô đã cảm nhận được dạ dày đói đến co rút lại.
Thế là cô đã không ngừng nhét đồ ăn vào miệng, giống như lạc đà tích trữ.
Lúc này cô đi xem chuyện vui, còn không quên mang theo cái túi nhỏ đựng đồ ăn vặt của mình, cô nhét cho chị dâu họ một ít khoai lang nướng thơm dẻo, bản thân cô cầm một củ, đứng nhón chân trong gió lạnh hóng hớt.
Đào Vũ Sương thoải mái nhận lấy, bóc lớp vỏ ra, cô ấy cắn một miếng rồi thỏa mãn híp đôi mắt hồ ly lại, không nhịn được cảm động kêu lên: “Ngu Bảo Nhi, sao em lại không phải đàn ông chứ?
Nếu em mà là đàn ông, dù chị phải làm gái đểu cũng sẽ khóc lóc đòi được gả cho em!”
Kha Mỹ Ngu nhướng mày: “Này, chị không biết sao, em ỷ lại đồng chí Tần nhà em lắm đó, đừng nhắc tới chuyện này làm gì.
Còn nữa chị dâu họ, anh họ em đối xử với chị tốt như thế, chị đừng vì miếng ăn mà chạy đi với người đàn ông khác nhé, nếu không em không để yên đâu.”
Đào Vũ Sương hầm hừ: “Chị dễ lừa như thế sao? Chị năm trăm tuổi rồi, nếu không phải anh họ em ngốc nghếch dễ lừa, chị còn lâu mới gả cho anh ấy.”
Kha Mỹ Ngu mím môi cười, rốt cuộc là ai ăn ai còn chưa biết được đâu.
Hai người ôm khoai lang gặm, vừa hóng chuyện vừa thì thầm thủ thỉ.
Nhà họ Kha lái sáu chiếc xe kéo mới toanh được dán hoa đỏ đi đón dâu, khí thế kia là độc nhất trong cả trấn Hóa Nguyên này, cũng khiến cho nhà họ Lý thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người đều đang xem trò cười của nhà họ Lý.
Ai ai cũng nói Lý Quyên Mai mắt cao hơn đầu, không nhìn trúng con trai nhà ai nhưng bọn họ ai cũng cảm thấy là vì nhà họ Lý ít con ít cháu nên Lý Quyên Mai cũng không đắt chồng.
Cô ấy đã mười chín tuổi rồi mà vẫn chưa tìm được đối tượng.
Bây giờ phải lập gia đình nhưng cô ấy không nói gả xuống huyện, thị trấn hay tỉnh thành, mà ngược lại đi gả về thôn Lạc Phượng của xã Hồng Tinh xa xôi hẻo lánh thuộc trấn Hóa Nguyên!
Ha, bọn họ còn không biết cái thói xấu của người dân quê sao?
Người trong thôn thích nhất là thể hiện, làm chuyện vượt qua khả năng của mình.
Mấy ngày trước, chuyện thôn Lạc Phượng lấy thịt lợn đổi được năm, sáu cái máy kéo đã được lan truyền khắp cả tỉnh, nhưng ai biết được chân tướng là gì?
Người trong đại viện thảo luận nửa ngày vẫn quyết định ngồi xe kéo đi đưa dâu tiện thể xem xét tình hình.
Thịt lợn rừng đâu dễ săn, có thể đổi được bao nhiêu cái máy kéo chứ, trong tay thôn dân còn thừa lại được bao nhiêu đây?
Bọn họ đều hùng hồn hẳn lên, có vài người đã nghe ngóng rồi, thôn Lạc Phượng có sáu, bảy mươi hộ dân, người người nhà nhà đều góp vào hai cân thịt, vậy thì phải có đến hơn trăm cân thịt!
Làm gì có nhà nào trong trấn Hóa Nguyên tổ chức hôn lễ mà nỡ lấy ra nhiều thịt như thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận