Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 881. -

Nếu như bọn họ tự mình tìm việc làm, vừa nhận chức, chắc chắn cũng phải một năm rưỡi mới có thể chuyển sang chính thức, sau khi chuyển chính thức thì họ mới có tư cách xin ký túc xá nhân viên, nếu như chia nhà vậy thì đúng là không hề có hy vọng.
“Hừ, tôi sẽ không ở đây làm, đến công trường làm công nhân cũng còn hơn ở đây bị người ta chà đạp.”
“Từ khi sinh ra, tôi cũng chưa từng bị đối xử như thế, ông ba Triệu, cha ông có năng lực thật đấy, còn lo lắng cho con cháy nữa...”
Đám người tức giận nói rồi đi ra ngoài, hiển nhiên họ sẽ không ở lại đây làm việc.
Ông cụ bảo vệ đứng im tại chỗ chờ người đi xa mười mấy bước rồi mới bắt đầu hắng giọng hô: “Mấy người không ở đây làm việc thì phải trả tiền vi phạm hợp đồng.
Thời hạn là ba ngày, sau khi vượt quá thời gian, đơn vị chúng tôi sẽ lựa chọn giải quyết theo trình tự pháp lý.”
Người nhà họ Triệu không bước nổi nữa.
Họ nghiến răng, vô cùng hận ông cụ Triệu, bọn họ cũng hối hận vì đã gấp rút tìm công việc mà sơ sót, sa vào cái bẫy của ông cụ Triệu.
Lúc đó sao họ lại không nghĩ ra, làm gì có nhà ai đi làm việc mà không hề khảo sát gì cả, trực tiếp ở nhà ký hợp đồng luôn.
Gừng càng già càng cay, ông cụ Triệu vừa mắng vừa dỗ, để bọn họ nhanh nhanh chóng chóng ký hợp đồng.
Đương nhiên họ còn nhớ rõ con số phải trả khi vi phạm hợp đồng, gấp ba lần tiền lương một năm đấy. Một ngàn đồng bọn họ còn có thể lấy ra, vấn đề là mỗi người một ngàn đồng, đám họ làm gì có lắm tiền như thế?
Người nhà họ Triệu nhìn nhau, sắc mặt khó coi: “Chúng ta còn đường cứu vãn sao?”
“Không thể nào, ông cụ không dễ dàng gì mới lừa được chúng ta ký hợp đồng, chẳng lẽ chỉ để nhìn chúng ta cầu xin ông ấy sao? Không thấy chúng ta chịu khổ, hận đến tím ruột, ông cụ có thể nương tay sao?”
“Con thực sự chưa từng thấy người nào nhẫn tâm như ông nội!”
Triệu Phương Hoa siết chặt nắm đấy, chỉ cảm thấy mặt trời trên đầu chói chang, sao cuộc sống này lại gian nan đến thế?
Cô ta chỉ muốn sống có thể diện một chút, gả vào gia đình môn đăng hộ đối, yên ổn sống qua ngày cũng không được sao?
“Bác, chú, thím, chúng ta về làm việc đi, cháu nghĩ bây giờ ông nội đang mụ mị, cho rằng ở viện dưỡng lão thoải mái. Đợi sau này cảm giác hiếu kỳ của ông biến mất rồi, ông sẽ nghĩ đến chúng ta thôi.”
Giọng cô ta nhẹ nhàng bay đến.
Người nhà họ Triệu kinh ngạc, họ đều hiểu ý cô ta.
Cũng đúng, mặc dù lúc trước ông cụ không thích họ nhưng cũng không hề nói ghét hay đuổi họ ra ngoài chịu khổ.
Bây giờ ông cụ thay đổi nhiều như thế, chắc chắn là đã có đường lui, một mình ở viện dưỡng lão an hưởng tuổi già.
Nhưng mà bọn họ thấy nhiều tổ chức thế này rồi, có tốt hơn nữa thì lâu ngày mới thấy lòng người, đến khi ấy ông cụ mới hiểu, vẫn là ở nhà thoải mái hơn.
Bọn họ như tìm được mục tiêu, âm thầm cắn răng, chuẩn bị nhìn xem rốt cuộc viện dưỡng lão này dày vò họ đến thế nào.
Ông bảo vệ thấy bọn họ ngoan ngoãn quay về thì không kích thích họ nữa, chỉ dặn dò: “Mấy người quét dọn sạch sẽ mấy phòng này, xong tôi sẽ sắp công việc khác.
Mặc dù nói tiền lương phát theo tháng nhưng bây giờ lắm công việc lặt vặt, có người làm nhiều, có người làm ít, tiền lương mà giống nhau thì không được công bằng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận