Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 653. -

“Hơn nữa...” Sắc mặt anh lạnh đi: “Nhà họ Ứng còn không ít đồ mẹ anh để lại, anh có thể không cần nhưng chắc chắn không được để đám người không làm mà đòi có ăn tiếp tục hưởng thụ.”
Kha Mỹ Ngu hơi lo lắng: “Anh nói mẹ kế kia của anh là con gái của người trong tổ cải tổ thành phố.”
“Năm ngoái bị cắt chức rồi.” Mặt Ứng Yến mang theo chế nhạo: “Có vài người một khi có quyền có thế là quên hết tất cả, vị trí kia nhìn thì nở mày nở mặt, nắm trong tay sống chết, tiền đồ của biết bao nhiêu người nhưng cũng là củ khoai nóng bỏng tay, nói không chừng đắc tội với thế lực ẩn mình nào đó, rớt đài rồi mà vẫn không biết tại sao.
Nếu không em cho rằng sao người đàn ông kia lại dám gọi anh về? Suy cho cùng không phải tất cả phụ nữ đều giống mẹ anh, có thể nhẫn nhịn chuyện ông ta ăn vụng bên ngoài.
Hơn nữa chắc ông ta cũng nghe phong thanh ông bà ngoại anh được sửa án sai, nên mới muốn chuẩn bị chút gì chăng?”
Kha Mỹ Ngu vỗ vai anh đầy thông cảm: “Trời giao trách nhiệm cho người lớn lao thì phải rèn tâm trí qua khổ não, rèn gân cốt qua lao động. Thế nên đồng chí Ứng Yến à, anh đừng giận, đây là bài kiểm tra dành cho anh đấy!
Có điều bây giờ có em bên cạnh anh rồi, chúng ta chẳng hề thiếu tình yêu nha!”
Ánh mắt Ứng Yến nhìn qua đầy nóng bỏng, anh kéo người vào trong con hẻm, chặn cô trong tường, anh nhéo cằm cô, khàn giọng hỏi: “Đây có được xem là biến tướng của tỏ tình không?”
Kha Mỹ Ngu trợn mắt: “Em, em an ủi anh mà thôi!”
“An ủi thôi, lẽ nào không phải lời nói ra từ tận đáy lòng sao? Anh là chồng em, em yêu anh là lẽ hiển nhiên mà, vợ à, em không cần xấu hổ đâu.” Anh cười khẽ rồi dỗ dành: “Nào, nói lại lần nữa đi.”
Kha Mỹ Ngu hầm hừ, ánh mắt đảo như rang lạc nhưng không nhìn anh, khuôn mặt cô đỏ lên hiếm thấy, giống như nắng chiều tà lộng lẫy bên trời, thực sự rất quyến rũ.
Ứng Yến thèm khát không thôi, lúc này năm giác quan của anh cùng hoạt động để giám sát xung quanh giúp mình rồi anh ôm người lên hôn.
Kha Mỹ Ngu bị dọa sợ chết khiếp, cô thụi anh nhưng không đẩy người ra được, ngược lại còn làm anh kích động hơn.
Vợ chồng hai người quấn quýt một lúc, cuối cùng, trước khi cánh cửa trong con hẻm bị đẩy ra, hai người đã lủi mất.
Họ như đôi tình nhân nhỏ vụng trộm, chạy một mạch ra thật xa rồi mới nhìn nhau, bật cười vui vẻ.
Ứng Yến nhìn vào mắt cô, tình yêu sâu đậm, nồng nàn trước nay chưa từng được che giấu, ít nhất, sau khi hai người chính thức thành vợ chồng, cô không hề giấu giếm nó đi nữa.
Ánh mắt anh như hóa thành thực thể, mỗi lần đều nhìn đến khi Kha Mỹ Ngu ngại ngùng, lòng lại ngọt lịm mới thôi, nhân lúc quay lại trừng anh, cô thoải mái thưởng thức vẻ đẹp của người đàn ông nhà mình.
Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay là do ấn tượng của cô về Ứng Yến đời trước đã bắt đầu mơ hồ, cô luôn cảm thấy hai người càng ngày càng giống nhau.
Cô không thích xoắn xuýt nhiều, suy nghĩ này chỉ vụt thoáng qua mà thôi.
Cuối cùng hai người cũng phải về thủ đô, so với đợi đến tháng chín báo cáo, chi bằng hai người tới trước cho quen chỗ, tiện thể tìm chút chuyện để làm luôn.
Dù sao thì nghiên cứu sinh không giống sinh viên, rất nhiều sinh viên có chí, chăm chỉ đều sẽ tiếp xúc với giáo viên hướng dẫn từ sớm.
Hơn nữa Ứng Yến cũng muốn đòi lại thứ vốn nên thuộc về chính mình, thay mẹ ruột trút giận. Dựa vào đâu mà người còn trẻ nhờ cậy cha mẹ, trung niên dựa dẫm vào vợ, già rồi ỷ lại con cái lại có thể sống thoải mái, không cần để ý đến sống chết của người khác đây?
Lúc cần dùng đến thì ân cần, lúc không cần thì lạnh lùng, quay người chẳng nể tình xưa, ha, trên thế giới này làm gì có chuyện tốt như thế?
Hằng năm về quê, Kha Mỹ Ngu luôn thu thập thịt lợn rừng tràn lan, đương nhiên cũng có không ít vịt rừng, gà rừng, thỏ rừng, báo, chuột tre và các loại quả khô trên núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận