Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 888. -

Ông cụ Triệu nhịn không được cười khẩy, “Quả nhiên không phải cùng loại người thì không vào một nhà. Sở trưởng Thạch, vợ anh cũng là một nhân vật tài giỏi đấy, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Lúc trước, khi tôi có suy đoán này, tôi đã gửi tóc của tôi, Ngu Bảo Nhi và Triệu Phương Hoa ra nước ngoài giám định quan hệ huyết thống, sự thật chứng minh, Ngu Bảo Nhi là người nhà tôi, còn Triệu Phương Hoa là người nhà họ Lăng các người!
Tôi không tin khoa học, lại tin vào những lời vô căn cứ của cô?”
Lần này Lăng Hân Lan hoàn toàn suy sụp trên mặt đất, không thể nói được lời nào.
“Đưa cháu gái nhà họ Lăng nhà các người đi đi, sau này nó không được phép xuất hiện trước mặt tôi, nếu không, tôi nhất định sẽ tính toán rõ ràng!”
Ông cụ Triệu hừ lạnh, bảo bảo mẫu thu dọn đồ đạc cho Triệu Phương Hoa rồi phất tay áo đi vào nhà.
Cái gì mà giám định quan hệ huyết thống, căn bản là chuyện không có thật, ông cụ chỉ lừa Lăng Hân Lan mà thôi.
Triệu Phương Hoa cảm thấy gần đây nhất định mình phạm vào thái tuế, tại sao sự việc cứ nối tiếp nhau xảy ra?
Cô ta không phải cháu gái của nhà họ Triệu, sao có thể?
Cô ta đã ở bên cạnh ông cụ Triệu hơn hai mươi năm, tuy mối quan hệ giữa ông nội và cháu gái không thân thiết nhưng tính tình ông cụ như vậy, đối với bất kỳ ai trong nhà cũng không lạnh lùng cũng không nồng nhiệt.
Bao năm qua, gia đình chưa bao giờ đối xử tệ với cô ta, chỉ là ông cụ không biết thay đổi, chưa sắp xếp công việc hay tìm đối tượng cho cô ta, ngoài hai điểm này ra, có thể nói về cơ bản cô ta không phải chịu khổ gì cả.
“Ông nội.” Triệu Phương Hoa nhịn không được chạy tới thư phòng gõ cửa, “Cháu là Phương Hoa, chính ông đã đặt tên cho cháu, ông không cần cháu nữa sao?
Cháu đến chỗ ông năm sáu tuổi, biết cha mẹ ruột đã mất nên vẫn luôn cẩn thận, có ông ở đây, không ai dám bắt nạt cháu. Ông là trời đất của cháu, là người thân duy nhất của cháu mà.
Ông không thể bỏ rơi cháu!”
Cô ta thực sự rất đau lòng, khóc nhiều đến mức nước mắt giàn giụa.
Ông cụ nhắm mắt lại, khẽ thở dài: "Nhà họ Triệu chưa bao giờ thiếu cháu cái gì, cháu đã hai mươi sáu tuổi rồi, nên tự mình nỗ lực nuôi sống chính mình đi.
Cả đời ông chỉ thẹn với Ngu Bảo Nhi.
Cháu có thể rời đi, sau khi rời khỏi đây liền đổi tên, không được phép mang họ Triệu nữa."
Triệu Phương Hoa giữ cửa không chịu rời đi: "Ông nội, ông mãi mãi là ông nội của cháu, cháu không muốn rời đi.
Hiện giờ cháu đã đi làm, kiếm tiền tự nuôi sống bản thân. Cháu chỉ mong có thể ở bên cạnh ông, chăm sóc ông lúc tuổi già, báo đáp công ơn nuôi dưỡng của ông bao nhiêu năm qua."
Ông cụ Triệu lạnh lùng nói: “Ông biết rất rõ cháu đang tính toán cái gì. Gia tộc gì sẽ sinh ra loại người nào, cháu và người nhà họ Lăng giống hệt nhau.
Nếu cháu có chút khí phách thì nên rời khỏi nhà họ Triệu, làm nên cơ đồ rồi lại nói sau!”
Triệu Phương Hoa vẫn đang khóc nức nở, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng: "Được, cháu nghe lời ông. Cháu đi, ông nội, ông phải tự bảo trọng thân thể, buổi sáng thức dậy không được uống trà đặc..."
“Ra ngoài.” ông cụ Triệu đột nhiên mở cửa, “Đừng để tôi nghe thấy những lời dối trá ghê tởm của cô!”
Dù sao ông cụ cũng là người đàn ông đã chinh chiến hơn mười năm, khí chất của một người vượt trội không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được.
Triệu Phương Hoa sợ đến mức nấc cụt, run rẩy đứng dậy, cầm lấy vali bảo mẫu đưa cho rồi bước ra ngoài.
“Tôi chỉ nói một lần, cô đã cướp đi hơn hai mươi năm cuộc đời của Ngu Bảo Nhi, tôi không truy cứu là đã là tốt rồi. Cô đừng có suy nghĩ chơi xấu sau lưng, nếu không, tôi sẽ đánh gãy chân cô, có tin hay không?” Lúc bọn họ rời đi, ông cụ đột nhiên nói.
Triệu Phương Hoa nhắm chặt mắt lại, gật đầu: "Ông nội yên tâm, cháu sẽ không ngu xuẩn đánh cược nửa đời còn lại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận