Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 54. -

"Cho nên cháu quyết định cùng đồng chí Tần đi lấy giấy chứng nhận, cùng nhau sống thật tốt!"
Tần Nguyên Cửu cũng gật đầu: "Mặc dù bây giờ cháu không thể cho đồng chí Kha điều kiện vật chất tốt, nhưng cháu tin rằng, với hai bàn tay lao động, cuộc sống của chúng cháu sẽ ngày một tốt hơn."
Trưởng thôn nhíu mày, hết nhìn người này lại nhìn người kia: "Người nhà đồng ý chưa?"
Kha Mỹ Ngu chột dạ gật đầu: "Đồng ý, bà nội và mẹ cháu đều khen đồng chí Tần là đồng chí tốt, mặt lạnh tim ấm, có học thức, tốt tính, đẹp trai, sau này sinh con cũng sẽ rất tốt!"
"Vậy là tốt rồi." Trưởng thôn nghe xong, giống như là mình nói chuyện với thím họ và em dâu họ, thở phào nhẹ nhõm cười vỗ vỗ vai Tần Nguyên Cửu: "Cháu bảy từ nhỏ được người nhà chiều chuộng, mặc dù điều kiện của cháu không tốt, nhưng ở đời vợ chồng không nên so đo với nhau, phù hợp mới là đạo lý."
"Trưởng thôn, cháu biết rồi." Tần Viễn Cửu cười nhạt trả lời.
Vốn dĩ anh rất đẹp trai, nhưng ngày thường luôn bày ra vẻ mặt nhạt nhẽo, khắp người toát ra hơi thở u ám, nụ cười này khiến anh sáng sủa, bắt mắt hơn rất nhiều.
Kha Mỹ Ngu cũng không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.
Trưởng thôn không nói thêm lời nào, lấy chìa khóa mở ngăn kéo, bắt đầu nghiêm túc viết thư giới thiệu, đóng dấu chính thức của ủy ban thôn Lạc Phượng: "Các cháu cầm thư này và giấy khám sức khỏe từ bệnh viện thị trấn, đến cục dân chính xin là được."
Tần Nguyên Cửu cất thư giới thiệu đi, chân dài một bước ngồi lên xe đạp.
Bánh bao nhỏ nhanh chóng leo lên đòn xe.
Kha Mỹ Ngu cũng nắm lấy quần áo của Tần Nguyên Cửu, nhảy lên ghế sau, vẫy tay chào tạm biệt với trưởng thôn.
Gió cuối thu lạnh thấu xương, Kha Mỹ Ngu nhìn cánh đồng có phần hoang vắng, hít hà không khí đất trời, rụt cổ lại dựa vào sau lưng anh.
Người đàn ông rất ấm áp. Anh chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, mùi xà phòng quấn trong hơi ầm bừng bừng xộc vào mũi cô.
Mặc dù thực tế Kha Mỹ Ngu không có ảo tưởng về tình yêu, nhưng cô cũng là một phụ nữ bình thường, thích xem phim thần tượng, đọc tiểu thuyết ngôn tình, ở niên đại này, cảnh nam chính chở nữ chính đi xe đạp sắp bị diễn nát rồi.
Nhưng bây giờ xảy ra với cô, cô vẫn cảm thấy mình là một cái đuôi nhỏ lãng mạn, mặt hơi ửng hồng, cũng không thấy lạnh nữa.
Tần Nguyên Cửu người cao, chân dài, tràn đầy sức lực, đạp xe rất nhanh, không lâu sau đã đến thị trấn.
Thấy còn sớm, bọn họ đến bệnh viện lấy giấy khám sức khỏe trước, tách raxếp hàng để khám sức khỏe.
Kha Mỹ Ngu nắm tay bánh bao nhỏ, tràn đầy hứng thú với mọi thứ trong niên đại này.
"Chị." Lư Việt Hải cảm nhận được những ánh mắt xung quanh mình, mặt đỏ bừng giật nhẹ tay cô, nhỏ giọng nói: "Em biết chị rất ít khi đến thành phố, cũng chưa nhìn thấy nhiều thứ, nhưng chúng ta hãy kiềm chế một chút."
"Hả?" Kha Mỹ Ngu cúi đầu nghi ngờ.
"Chị, em không ghét chị, nhưng em không thích cách bọn họ nhìn chị." Cậu bé liên tục giải thích nói: "Đồng chí Mao nói, mỗi người tính đến ba đời đều có xuất thân chân lấm tay bùn, người nhân dân rất vinh quang."
Sau đó, cậu bé rất kiên nhẫn giới thiệu cho Kha Mỹ Ngu.
Kha Mỹ Ngu cười xoa xoa mái tóc cậu bé, sau đó thờ ơ nhìn sang, khí chất kiêu hãnh kia vừa lộ ra, mặc dù quần áo đã lỗi thời, nhưng cô vẫn tỏa ra ảo giác cho người ta thấy hình ảnh của một thanh niên trí thức thành phố lớn xuống nông thôn, thế là không ai dám tỏ ra khinh bỉ nữa.
Nội dung kiểm tra sức khỏe rất đơn giản, bình thường cho có hình thức, không đến nửa giờ bọn họ đã ra ngoài.
Ba người lại đến cục dân chính, đưa tài liệu, điền đơn, hỏi vài câu, chẳng mấy chốc, mỗi người đều nhận được một tờ giấy chứng nhận kết hôn, giống như giấy khen, trang trí sắc màu rực rỡ, náo nhiệt vui mừng, ở giữa viết: Đồng chí Tần Nguyên Cửu và đồng chí Kha Mỹ Ngu tự nguyện kết hôn, tuân thủ các quy định luật hôn nhân của nước Hạ Hoa, xin cấp giấy chứng nhận này!
Mỗi tội cô mới chiêm ngưỡng được một tí, đã bị Tần Nguyên Cửu bình tĩnh nhét vào trong túi mình.
Kha Mỹ Ngu ngày càng cảm thấy bất an về việc bán mình…
Bạn cần đăng nhập để bình luận