Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 846. -

“Tốt xấu gì nhà họ Địch cũng là nhà gạch, dựa vào đâu mấy người ở được mà bọn tôi lại không thể?”
Vợ anh ba cũng nói theo: “Theo tôi thấy mỗi phòng một người tàn tật thì khó hầu hạ quá, chi bằng chuyển vào trong lều để tiện chăm luôn, không cần để phòng nào cũng có mùi khó ngửi.”
Những cô vợ khác đều nhao nhao đồng ý.
Bọn họ nhìn nhau rồi thì thầm thương lượng xem lặng lẽ làm cho đàn người kia tàn phế thế nào.
Khóe miệng Kha Mỹ Ngu giật giật, chuyện này phát triển càng ngày càng quái.
Cô nhìn Ứng Yến, phải làm thế nào giờ?
Bọn họ nên thu dọn hiện trường thế nào đây?
Không ngờ chỉ là để đám đàn ông nhà họ Địch giống với ông cụ, nằm liệt trên giường nửa tháng thôi mà lại xảy ra nhiều chuyện như thế, khiến cho sự u tối trong lòng người nhà họ Địch bại lộ ra hết, che cũng không che nổi nữa.
Ứng Yến cũng đỡ trán.
Đây không phải mạt thế, người nhà họ Địch ác ý với người nhà, vô lại với người ngoài phải nói có bao nhiêu nghiêm trọng, dù cho họ bất hiếu với ông cụ Địch thì các đồng chí trong cục cảnh sát cùng lắm chỉ nói chuyện dạy dỗ lại chứ không thể áp dụng hành động gì.
Vì thế đối phó với dạng người thế này quá tốn đầu óc, nghiêm khắc quá không được mà không nghiêm khắc thì họ lại không được trừng phạt thích đáng, nhưng bây giờ sự trừng phạt như này lại gây ra những chuyện thế kia...
Kha Mỹ Ngu đảo mắt, cười nói: “Em biết phải làm thế nào rồi!
Ngã ở đâu thì đứng lên ở đó, trước đây chúng ta chọn nhầm phương hướng cố gắng rồi.”
Ứng Yến nhướng mày, cười nói: “Tình nguyện lắng nghe.”
Kha Mỹ Ngu đắc ý nói: “Không phải chúng ta muốn mở viện dưỡng lão sao? Em để dành vị trí việc làm cho họ, cứu họ trong nước sôi lửa bóng, không cần phí công đi làm ruộng nữa, còn có thể nhận lương để cung cấp cho đám trẻ sự giáo dục tốt nữa.
Tách đám trẻ nhà họ Địch ra. Đám đàn ông nhà họ Địch thiếu nợ ông cụ Địch thì trừ thẳng vào tiền lương của họ, đưa ông cụ Địch vào viện dưỡng lão, hưởng thụ đãi ngộ cao nhất.”
Ứng Yến gật đầu rồi xoa đầu cô: “Quả nhiên nói đến biện pháp chỉnh đốn người ta thì không ai so được với em. Khổ mà không nói nên lời, để người nhà họ Địch bị hành, vừa đau khổ, vừa hạnh phúc.
Sắp xếp như thế đối với ông cụ nhà họ Địch mà nói cũng rất tốt. Tình cảm của ông ấy với con cái cũng rất phức tạp, có áy náy, thất vọng, thù hận. Nhưng dù sao cũng là con ông ấy, dù cho bị đối xử như thế, ông ấy cũng muốn con cái có cuộc sống tốt đẹp.
Có thể sắp xếp cho lão binh đã giải ngũ làm bảo vệ, nhân tiện giám sát công việc của người nhà họ Địch luôn.”
Kha Mỹ Ngu ừm ừm: “Chắc chắn em sẽ để người nhà họ Địch ký hiệp ước bất bình đẳng, để họ phải bán sức vì viện dưỡng lão công ích này ít nhất ba năm.”
Nếu đã có cách giải quyết, cô tiện thể giải huyệt cho đám đàn ông nhà họ Địch luôn.
Đám đàn ông vừa được cứu, đi lại chưa tiện, không thể dùng sức, vừa hay có thể làm cho đám phụ nữ sợ hãi, không dám hành động bừa bãi.
Kha Mỹ Ngu và Ứng Yến về thẳng nhà.
Ứng Yến chọn sân mở viện dưỡng lão, đàm phán các thủ tục mở rồi lại bận rộn làm việc của mình.
Kha Mỹ Ngu mang theo kế hoạch lúc trước tới tìm ông Triệu.
“Cô là ai?” Một người phụ nữ trẻ tuổi từ nhà họ Triệu đi ra, thấy Kha Mỹ Ngu, người kia có địch ý không nói rõ thành lời được.
Kha Mỹ Ngu híp mắt nhướng mày, cảm thấy người này hơi quen mắt nhưng cô dám khẳng định mình không biết cô gái này. Vậy thì địch ý của đối phương từ đâu mà có đây?
Nhớ tới thái độ của ông cụ Triệu với người nhà, cô nhếch môi, trực tiếp đi vòng qua.
Triệu Phương Hoa cắn môi. Mặc dù người nhà họ Triệu từ phía nam theo ông cụ đến thủ đô nhưng mấy tháng nay vẫn chạy đôn chạy đáo, không biết vì vận may của họ không tốt hay vì ông cụ cố ý giở trò mà bọn họ chưa một ai tìm được công việc thích hợp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận