Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 840. -

“Từng người đòi gả cho người khác, tôi nhổ vào, cũng không nhìn xem mình đã đến tuổi làm bà người ta rồi, chồng còn chưa chết đã muốn tìm đàn ông khác.
Tôi nói cho cô biết, chỉ cần cô bước ra khỏi cánh cửa này, tôi chắc chắn sẽ không để cô được yên ổn đâu...”
Mặc kệ anh ta mắng nhiếc thế nào, vợ anh ta cũng vô cảm, dứt khoát thu dọn đồ của mình, lại còn ở trước mặt anh ta đếm cẩn thận từng tờ tiền để riêng nhét vào hành lý, không thèm quay đầu lại mà đi thẳng.
“Quay lại, cô quay lại đây cho tôi!” Anh tư Địch tức giận đấm giường.
Đám trẻ con trong sân gào khóc gọi mẹ, níu chặt lấy áo cô ta không buông: “Mẹ, mẹ đừng đi mà, bọn con nghe lời lắm, sau này lớn lên bọn con sẽ hiếu thảo với mẹ mà!”
“Mẹ, con không muốn làm đứa trẻ không có mẹ đâu...”
“Mẹ, mẹ thực sự nỡ bỏ bọn con sao. Bây giờ con có thể làm việc để nuôi mẹ rồi, mẹ đừng đi mà...”
Vợ anh tư Địch cũng sắp khóc, cô ta cắn răng: “Bỏ ra, mấy đứa buông tay ra cho mẹ.
Mấy đứa thực sự muốn tốt cho mẹ thì để mẹ đi đi. Không có mấy đứa liên lụy, mẹ có thể tìm một gia đình tốt, yên ổn sống nốt phần đời còn lại, nếu như cuộc sống của mẹ có thể tốt đẹp lên, chắc chắn mẹ sẽ đón mấy đứa.
Nếu mẹ mà ở lại thì thật sự là cùng đường rồi.”
Bà cụ Địch tức giận gõ quải trượng, gào lên: “Mấy đứa không được cản nó lại nữa, để nó đi đi.
Còn ai muốn đi nữa không? Đi một lượt cho sạch sẽ, dứt khoát vào, nhà họ Địch chúng tôi không giữ đồ táng tận lương tâm ở lại!”
Vợ anh tư Địch quay người lại cười lạnh: “Nếu nói trong nhà ai táng tận lương tâm nhất thì đấy là bà đấy bà Địch ạ. Ha, đừng tưởng rằng bà già rồi, lại là bà nội của mấy đứa trẻ mà tôi không dám vạch mặt bà.
Có thể không hỏi han về người bên gối mình, một bên hưởng thụ vinh quang và tiền tài mà ông ấy dùng hai chân mình đổi lấy, bà ngủ cũng ngon đấy nhỉ.”
“Phì, tự mình không lo cho chồng mình, lại còn kiếm cớ để lấy lại thể diện, mơ đẹp nhỉ.” Bà cụ tức giận ngoạc mồm ra: “Tôi cũng muốn xem xem cái loại đĩ thõa bỏ rơi chồng con mình có thể tìm được gia đình tốt thế nào. Đến lúc đó tôi sẽ đi nói với người ta, để xem ai còn muốn cô nữa.”
“Đi đi, cha của con trai lúc còn trẻ ở bên ngoài đánh trận, ha, mỗi lần về nhà đều có thể khiến bà mang thai, thật đúng là có năng lực.” Vợ anh tư Địch ôm chặt hành lý, tiếp tục cười lạnh: “Đừng xem người ta là đồ ngu thế chứ, mấy đứa trẻ nhà bà mặt mũi không giống nhau, nói mấy người đó cùng một cha sinh ra, ai tin?”
Bà cụ vừa kinh ngạc vừa giận dữ, suýt nữa ngã lăn ra đất, bà ta run rẩy chỉ cô ta, sau đó vỗ đùi ngồi phịch xuống, bắt đầu gào rú: “Ôi trời đất ơi, không thể sống nổi nữa rồi, một bà già sắp xuống lỗ như tôi bị con dâu chọc tức chết rồi.
Chồng tôi có hay không cũng như nhau cả, từ khi kết hôn đã quanh năm đánh trận bên ngoài, tôi không oán than lấy một câu, vất cả cực nhọc nuôi các con trưởng thành, bây giờ cứ tưởng là được hưởng phúc con cháu, kết quả lại bị con dâu dằn vặt không dám ăn, không dám nói.
Bây giờ nó lại bắt đầu đâm chọc tôi, tôi không sống nữa, tôi đã bằng này tuổi rồi còn bị con dâu đổ tiếng xấu cho...
Cái đồ táng tận lương tâm nhà cô, thấy chân con trai tôi không đi lại được nữa, muốn vứt bỏ chồng với con trai còn mình đi bước nữa, thế rồi còn bôi nhọ người khác...”
Hàng xóm đều trốn ở nhà hóng chuyện, không ai dám to gan vây xem.
Cách xa, chỉ nghe thấy tiếng gào, bọn họ nóng ruột không thể không xách giỏ kim chỉ đến nhà hàng xóm nhà họ Địch ngồi.
Nghe người ta nói không bằng chính tai mình nghe cho đã nghiền, có tư liệu để nói chuyện cũng là biểu hiện của bản lĩnh đó.
Kha Mỹ Ngu với Ứng Yến nhìn nhau.
Cô hơi thấp thỏm: “Có phải, có phải chúng ta quá đáng rồi không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận