Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 46. -

"Sao tôi đến để cảm ơn đồng chí Tần, lại bị người khác bàn tán không hay?"
Đường Ngải Du mím chặt môi: "Đồng chí Kha, sao cô lại hung hăng như vậy?"
"Không cần tôi nói chắc cô cũng biết, đồng chí Tần căn bản không muốn gặp cô, xin cô thận trọng một chút, đừng dùng cái mác ân nhân cứu mạng đến làm phiền người ta?"
"Tôi không chấp nhận lời này của đồng chí Đường, ai là người hung hăng trước?" Kha Mỹ Ngu lộ ra tám cái răng trắng: "Nam chưa vợ nữ chưa chồng, giữa thanh thiên bạch nhật, ai cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc! Chẳng lẽ con đường này là cô mở hay sao? Đồng chí Đường, cô xen vào chuyện của người khác vừa thôi!"
"Tôi… tôi… đồng chí Tần rơi xuống nước bắt cá cho tôi, nếu không cũng không bị cô bám lấy."   
Đường Ngải Du càng nói càng cảm thấy đúng: "Đương nhiên tôi phải giữ cửa cho anh ấy, xem như trả nợ anh ấy."
Kha Mỹ Ngu gật đầu, tiến lên một bước, thấy Đường Ngải Du không nhịn được giang hai tay chặn đường, thế là lùi lại một bước rồi lại tiến lên: "Ầy, vừa rồi đúng là cô đã ngăn tôi lại, nên trả hết ân tình rồi. Đây là lần thứ hai tôi tới cửa, cô không có quyền chặn đường đâu nhỉ?"
"Hay là cô có suy nghĩ lấy thân trả ơn cứu mạng, thế thì sau này ai dám xen vào chuyện của cô nữa?"
"Cô…" Đường Ngải Du vừa thẹn vừa xấu hổ.
Ông của cô ta là chủ nhiệm của một bệnh viện quân đội nào đó ở kinh đô, bị kẻ xấu hãm hại nên bị chuyển xuống đây.
Cô ta chưa từng thấy người phụ nữ nào, đặc biệt là một cô gái trẻ đẹp như vậy, lại vô lễ như Kha Mỹ Ngu!
Dù sao Đường Ngải Du cũng là một cô gái chưa chồng, bị người khác đoán trúng tim đen, không còn mặt mũi nào ở lại, dậm chân một cái rồi chạy về phòng.
"Chậc chậc." Kha Mỹ Ngu nhìn đến mức ngạc nhiên: "Bánh bao, chị nói cái gì mà cô ta không cãi lại một lời đã bỏ chạy vậy? Sức chiến đấu của cô ta quá kém?"
"Tên của em không phải bánh bao! Tên của em là Lưu Việt Hải!" Bánh bao nhỏ không hiểu, chỉ tức giận nói.
Kha Mỹ Ngu nhéo đôi má phồng lên của cậu bé, sau đó chọc chọc vào cái miệng đang chu lên: "Không thì gọi là màn thầu, màn thầu nhăn nhó. Hay là nắp chai nước tương? Cóc nhỏ?"
Bánh bao nhỏ dậm chân: "Lư Việt Hải, Lư Việt Hải, chị không hiểu sao, là Lư Việt Hải!"
"Nhóc cá rô?"
"Thôi chị gọi là bánh bao cũng được." Bánh bao nhỏ bất lực nói, gục đầu xuống.
Hai người không coi ai ra gì đứng ở cửa nói chuyện, Tần Nguyên Cửu bỗng nhiên mở cửa, mặt không thay đổi nhìn qua.
Bánh bao có chút hoảng sợ, vèo một cái chui vào sau chân Kha Mỹ Ngu, lẳng lặng nhìn trộm.
Khá lắm, vị ân nhân cứu mạng này còn đáng sợ hơn người cha đoàn trưởng có sắc mặt đen xì của mình.
Kha Mỹ Ngu nhìn trái phải, thấy khu vực xung quanh tương đối thoáng, rất có lợi cho việc rút lui.
"Đồng chí Tần, chúng tôi tới đây là để cảm tạ ân cứu mạng của anh." Cô híp mắt cười rất đáng yêu, cầm cái rổ đưa lên phía trước, vén tấm vải voan trắng ra, để lộ tóp mỡ béo ngậy rắc đường bên trên, cùng với ha quả trứng rán thơm nức xinh đẹp."
"Nếu không phải anh tới kịp thì hai chị em chúng tôi đã bị bán vào khe núi, ngày nào cũng bị trói ở trong nhà, vĩnh viễn không có tương lai xán lạn." Kha Mỹ Ngu tỏ vẻ nhớ lại rồi sợ hãi, cực kỳ chân thành nói.
Tần Nguyên Cửu không đáp lại, ngược lại bánh bao nhỏ cũng hai mắt lưng tròng đồng tình: "Chú Tần, cháu tên là Lư Việt Hải, năm nay bốn tuổi, cảm ơn chú đã cứu cháu."
Nói rồi cậu bé móc từ trên cổ ra một chiếc đồng hồ bỏ túi tinh xảo: "Cái này tặng cho chú!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận