Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 702. -

Đề phòng lũ chặn đường nhưng Thiên Cơ cách thủ đô một tiếng đi đường, đoạn đường này nhiều xe qua lại, gần như không thể có người ngu ngốc ngồi canh ở đây.
Hơn nữa lần này bọn họ hành động rất bí mật, nếu không phải lão bát quen biết nhiều người bên trên thì cũng không thể có được tin tức để rồi kiếm chác được một mối làm ăn ngon như thế.
Có điều dù sao thì chuyện họ làm cũng chẳng vinh quang gì, không thể để bị tra kỹ, nên anh ta trực tiếp hạ lệnh cho tất cả xe quay lại, dùng dây thừng buộc hai chiếc xe kia vào hai xe khác để kéo đi.
Ứng Yến nghịch viên đá, lúc thần kinh của mọi người đều đang căng thẳng, anh nhìn Kha Mỹ Ngu, dán bùa ẩn thân và bùa tốc độ lên người rồi lặng lẽ nhảy lên nóc xe.
Mỗi chiếc xe đều có một tài xế và hai chiến sĩ đi theo, phía sau chất đầy hàng, dùng bạt và dây thừng quấn chặt chẽ, thậm chí bên dưới còn lót một lớp giấy để làm mờ đường nét cũng như cảm giác khi chạm vào của hàng hóa.
Sắc trời rất tối, ánh sáng của đèn xe không rõ lắm, chỉ có thể chiếu sáng được nửa mét đường đất phía trước.
Hai người đeo nhẫn không gian, mỗi chiếc nhẫn đều có không gian hai mươi mét vuông nhân sáu, tương đương với một trăm hai mươi mét khối.
Mười chiếc xe tải có diện tích sàn bằng tám mét vuông, cao khoảng hai mét, hai chiếc nhẫn không gian là có thể giải quyết xong chúng.
Hành động của họ rất nhanh, rạch một lỗ trên bạt, hai tay thò vào trong, chạm tới xấp vải, dùng suy nghĩ thu toàn bộ số hàng vào không gian.
Hai người cùng nhau gom góp, trong khi mọi người nhìn đường không rời mắt, bọn họ đã dùng một phút đồng hồ hoàn thành việc thu gom tất cả số vải.
Hai người lặng lẽ, khi rời đi, viên đá trong tay Ứng Yến cuối cùng cũng rơi xuống, lộc cộc vài cái, tất cả bánh xe đều bị thủng.
Lúc này cả người lão tam vã mồ hôi. Anh ta tự mình phát nhiệm vụ, ai ngờ lại gặp phải trở ngại, mười chiếc xe không cái nào có thể lái bình thường hơn nữa bánh xe bị hỏng ở mức độ nghiêm trọng, hoàn toàn không thể tu sửa, phải thay lại bánh khác mới có thể đi tiếp được.
Càng đáng sợ hơn là bọn họ phát hiện ra hàng hóa trên xe đã bất ngờ bốc hơi sạch...
Dù có là đàn ông mình đồng da sắt đi chăng nữa, nửa đêm gặp được chuyện này, cũng sẽ phải rùng mình.
Mười chiếc xe chở cả tấn hàng thật, sao có thể đột nhiên biến mất? Trừ phi có người làm!
Lúc này lão tam thực sự có cảm giác tuyệt vọng và khó tin như dấn thân vào địa ngục, nhất định anh ta gặp ác mộng chưa tỉnh, tất cả chuyện xảy ra đều đi ngược lại với khoa học.
Kha Mỹ Ngu và Ứng Yến vội đến ngoại ô, thả xe mô tô vào không gian sau đó về nhà.
Thân hình hiện lên trong sân nhà, họ nhìn nhau, thở dài một hơi rồi mỉm cười.
“Anh nói xem liệu họ có liên tưởng chuyện này tới chúng ta không?” Kha Mỹ Ngu quay đầu hỏi: “Chúng ta không để lại chút dấu vết nào, khó mà đảm bảo họ sẽ không lấy đồ từ chỗ anh để bù vào phần khuyết thiếu. Dù sao thì một mình anh kế thừa số tài sản kếch xù của nhà họ Tần mà.”
Ứng Yến nghĩ gì đó, anh gật đầu: “Đây đúng là chuyện mà họ có thể làm ra.
Nhưng mà thủ đô không phải là nơi mấy người đó nói gì thì là như thế, anh sẽ để ý đến hành động của họ.”
Trời sáng bảnh, tóc xoăn lười biếng nằm trên giường, trong phòng mùi rượu nồng nặc bốc lên.
“Thằng nhóc này, đã kết hôn, làm cha người ta rồi, sao cả ngày vẫn chỉ biết uống rượu làm loạn? Uống bao nhiêu rượu rồi không biết nữa, mẹ nghe thấy nửa đêm nửa hôm rồi con còn nôn nữa.” Một người phụ nữ trung niên càm ràm bước vào phòng, kéo rèm cửa ra, chun mũi vội vàng mở cửa sổ cho thoáng gió.
Tóc xoăn che mắt, lẩm bẩm ngồi dậy, sau đó cười hì hì tỏ vẻ thần bí: “Mẹ, con trai mẹ là người làm chuyện lớn đó, sao có thể giống như lúc trước, chạy theo người ta quậy phá được?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận