Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 266. -

Đám đông như được tiêm máu gà mà cùng nhau hưởng ứng lên tiếng: “Yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt.”
“Mỗi ngày tôi sẽ chạy quanh thôn mười vòng!”
“Tôi sẽ đọc thuộc lòng quyển sách giáo khoa tiểu học ba lần…”
Nói xong về việc nuôi dê, thôn cũng nói đến việc phân phối gà vịt tôm cua cá: “Chuồng của gà vịt ngan cũng ở trên đỉnh núi, che lại cùng một chỗ, chúng ta không cần mở quy mô quá lớn.”
“Vì vừa không chăm sóc được hết, vệ sinh không đúng cách chúng còn có thể dễ dàng nhiễm bệnh chết.”
“Suy tính đến những nhà nhiều nhân khẩu, cho nên tôi quy định mỗi người không kể chủng loại nào chỉ được nhận không vượt quá bảy con, trong đó ít nhất năm con mẹ.”
“Mỗi hai người mùa hạ phải nộp sáu quả trứng, hai mùa xuân thu bốn quả, mùa đông hai quả! Số còn lại sinh được thuộc về người nuôi.”
“Mỗi nhà dựa theo năm người thành một đơn vị, nhận thầu một mẫu đất chứa đập nước trong thôn, nuôi dưỡng tôm cua cá…”
Có thể nói chỉ cần áp dụng, nam nữ giả trẻ trong nhà sẽ bận rộn cả năm như con quay, nhưng những thứ thu hoạch cũng sẽ rất phong phú.
Các thôn dân không sợ khổ, chỉ sợ đói bụng, không có quần áo mặc!
Bọn họ nghiêm túc gật đầu, tỏ ý nghe theo sự sắp xếp này.
Sau khi nói những quy định với mọi người, Tần Nguyên Cửu còn để mỗi hộ gia đình đại diện một người lên ký tên, in dấu vân tay vào giấy cam kết miễn trừ trách nhiệm.
Đây cũng là vì tránh phiền phức sau này, cho nên lập ra quy củ cho mọi người.
Xong xuôi tất cả những việc này, Tần Nguyên Cửu cùng thôn trưởng, bí thư chi bộ thôn cùng nhau phân phát đồ vật cho mọi người.
Dù cho khấu trừ hai phần ba, nhưng mỗi người vẫn được nhận đồ vật trị giá mười đồng đấy!
Bởi vì đều là hàng hóa hơi lỗi hoặc tồn kho, lại có sự can thiệp của Tần Nguyên Cửu, cho nên giá cả vô cùng rẻ, gần giống như vừa bán vừa tặng.
Mỗi nhà đều được chia hai cái phích nước nóng, hai chậu tráng men, sau đó lại căn cứ vào như cầu, số nhân khẩu trong nhà, theo cấp độ, mà phân chia bát tráng men, đèn pin, pin, xà phòng thơm, vải vóc, kim khâu, dao nĩa, diêm, cục đường, bánh ngọt các loại cũng như các vật tư mà trong nhà thường dùng nhất.
Thật sự loại nào cũng có đủ cả, Kha Mỹ Ngu ngạc nhiên nhìn, giống như siêu thị hai đồng mà trước kia cô nhìn thấy.
“Đồng chí Tần, không phải anh đã mua hết hợp tác xã đấy chứ?”
Tần Nguyên Cửu cau mày: “Cũng không khác là mấy, tồn kho của hợp tác xã ngoại thành của thủ đô gần như trống không rồi. Vốn dĩ cũng để ép hết những hàng ế tồn đọng nhiều năm qua ra, chúng ta lại mua nhiều, còn có được phê chuẩn không cần phải phiếu mua, nên mua được thôi.”
Kha Mỹ Ngu cũng với bà nội Kha và mẹ Kha chịu trách nhiệm hơn mười một nhân khẩu trong nhà, chọn được một trăm mười đồng tiền vật tư! Quả nhiên là đầy hai bao tải.
Thì ra là xe tải được dựng cao hơn dài hơn, nếu không một đội xe chưa chắc đã chở được hết đâu.
Mọi người đều vô cùng vui vẻ, trong nhà có thịt heo rừng, trong ngực còn có đầy đồ vật vừa được chia.
Bọn họ mười phần cảm kích với Kha Mỹ Ngu, không biết nên nói gì, chỉ có thể để lại câu: “Ngu Bảo Nhi, sau này có việc gì cứ gọi mấy thím, bọn thím đảm bảo sẽ tận lực làm việc giúp con!”
“Kha thất muội, các chủ không có bản lĩnh gì to tát, chỉ có chút sức lực này, sau này có công việc gì nặng nhọc cực khổ cứ tìm bọn chú giúp đỡ…”
“Ngu Bảo Nhi, bà trở về sẽ làm cho cháu và các anh thêm vài đôi giày. Con đừng nhìn giày tự làm không đẹp, đi vào chân vô cùng dễ chịu đấy, còn đi đường dài mà. Các bà sẽ thêu trên đó vài bông hoa xinh xắn cho cháu…”
Kha Mỹ Ngu gật đầu: “Mọi người tưởng con là người khách khí sao? Sau này nếu cháu và các anh lên tỉnh học sách, ông bà trong nhà cùng với cha mẹ còn phải nhờ mọi người trong thôn giúp đỡ nhiều đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận