Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 55. -

Tần Nguyên Cửu ra khỏi cục dân chính, không lấy xe mà rẽ sang cửa bên cạnh.
Kha Mỹ Ngu nhìn lên, hóa ra là một tiệm chụp ảnh!
"Chị, em muốn chụp ảnh với chị." Hai mắt bánh bao nhỏ bên cạnh sáng lên, vội vàng kéo cô đi vào: "Khi nào em về nhà, thấy nhớ chị thì có thể lấy ảnh ra xem, nếu thực sự không chịu được thì em sẽ bảo cha mẹ cho em đến đây ở một thời gian nữa, có được không chị?"
"Được chứ, nhà chị lớn lắm, nói không chừng lần sau em đến, nhà chị còn có nhà mới nữa nha." Kha Mỹ Ngu không chịu nổi sự mềm mại đáng yêu của bọn trẻ, gần như đáp ứng mọi yêu cầu.
Nhưng ở mạt thế, sự dễ thương, hồn nhiên của trẻ thơ lại trở thành công cụ kiếm cơm của người lớn.
Mặc dù vậy, dưới sự bảo vệ của đại lão cô vẫn giữ quan điểm chính trực hơn những người khác, cũng không cảm thấy đen tối hay tuyệt vọng vì tận thế đến!
"Ông chủ, chụp cho chúng tôi hai tấm." Tần Nguyên Cửu vừa nói vừa đưa giấy đăng ký kết hôn và thư giới thiệu ra.
Dựa vào hai thứ này, bọn họ được hưởng quyền lợi chụp hai ảnh miễn phí, nhằm hưởng ứng chính sách quốc gia và khuyến khích nam nữ thanh niên lấy giấy chứng nhận để bảo vệ quyền và lợi ích của nhau.
Ông chủ chụp ảnh đeo kính lão, đứng sau quầy phủ một lớp tráng men lốm đốm thật dày liếc nhìn bọn họ: "Cùng tôi ra đằng sau chụp ảnh, có cần thay quần áo không? Ở đây chúng tôi có rất nhiều quần áo, nhưng nếu thuê phải thêm tiền, một bộ hai hào, hai bộ ba hào, bốn bộ năm hào!"
"Thay quần áo." Kha Mỹ Ngu gật đầu lia lịa.
Cô sợ lạnh, nhưng trời chưa quá lạnh, cô mặc áo lót, áo len bên trong, khoác áo khoác mỏng bên ngoài, mặc dù thân hình mảnh mai nhưng quần áo quá cồng kềnh, không chỉnh tề, nhìn sẽ rất ngu ngốc.
Kha Mỹ Ngu, người luôn chú ý đến ngoại hình, sao có thể chịu chụp ảnh với một bản thân như vậy?
Cô còn nghĩ đến, chờ sau này con cái lấy ảnh chụp đăng lên bình chọn trên mạng, chắc chắn cô sẽ là người mẹ xinh đẹp nhất!
Nói rồi cô lập tức đi chọn quần áo, cô và Tần Nguyên Cửu đều là móc treo quần áo nên chỉ cần chọn kiểu dáng thôi là được.
"Quần áo này đều là hàng nhập từ Thượng Hải, kiểu dáng đẹp, chụp ảnh cũng có hiệu quả rất tốt." Ông chủ kiên nhẫn giới thiệu, không hề kiêu ngạo như những người bưng bát sắt khác: "Hơn nữa chúng tôi thường xuyên giặt giũ, khách hàng nào mặc bẩn cũng không cho đổi lấy tiền đâu."
Quần áo hơi cũ, thậm chí còn có một ít lông tơ trên cổ áo và tay áo, nhưng lại thực sự sạch sẽ, còn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng của xà phòng.
"Em muốn mặc cái này." Kha Mỹ Ngu còn chưa chọn xong, bánh bao nhỏ đã cầm một bộ đồ thủy thủ không buông.
"Không được, quá xấu, không xứng với quần áo của chị." Kha Mỹ Ngu bĩu môi trực tiếp phủ định.
"Nhưng… nhưng mọi người đều mặc mà." Bánh bao nhỏ nhíu lông mày, ôm chặt bộ đồ trong tay, đáng thương nói: "Vô cùng phong cách!"
"Mọi người đều mặc thì có gì hiếm lạ đâu?" Kha Mỹ Ngu không ngẩng đầu lên, hừ một tiếng.
Mười năm vận động còn chưa qua, quần áo đều là một kiểu quy củ, không quá phát triển xuất sắc.
Kha Mỹ Ngu miễn cưỡng chọn một bộ sườn xám cải tiến màu sẫm có cổ đứng, một bộ quân phục có ngôi sao đỏ và một bộ đồ Tân Cương đính kim sa, đương nhiên, để phù hợp với bộ đồ của mình, cô đã chọn kiểu áo Tôn Trung Sơn và quân trang cho Tần Nguyên Cửu.
Bánh bao nhỏ thì mặc đồ Tân Cương!
Hạ Hoa chú ý đến sự hài hòa, có nhiều ưu đãi cho các dân tộc thiểu số, quần áo như vậy nhìn đẹp mà không bị người ta chọn nhầm.
"Đây, đi thay quần áo đi." Kha Mỹ Ngu đưa hai bộ quần áo tới: "Anh yêu cầu chụp ảnh thì phải hợp tác thay quần áo, bổn cô nương không chụp với người mặc quần áo xấu đâu!"
Tần Nguyên Cửu mặt vô cảm nhận lấy, bàn tay chai sạn sượt qua mu bàn tay non nớt của Kha Mỹ Ngu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận