Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 648. -

“Trung đoàn trưởng Lư, chị nghe nói đến rồi đúng không, chính là trung đoàn trưởng trẻ nhất mới hai mươi mấy tuổi được điều động đến đây không lâu. Em trai cậu ấy còn là doanh trưởng ở đây đấy.” Chị dâu Trương cười nói thẳng.
Mẹ Phòng sửng sốt. Bọn họ đều ở khu gia đình nhiều năm, không chỉ mọi người trong toàn quân khu đều biết, mà những người trong khu người nhà cũng hiểu biết đại khái, đặc biệt là những người trẻ tuổi xuất sắc và mạnh mẽ này.
Gần đây có một cuộc điều động lớn trong quân đội, một trung đoàn không quân, những người có năng lực từ khắp nơi trong nước tạm thời được điều tạm.
Khu người nhà náo loạn một thời gian, bà ấy đương nhiên đã nghe nói đến đội trưởng Lư này.
Tuổi còn trẻ, nhờ vào một thân chiến công lên làm trung đoàn trưởng, hơn hai mươi tuổi còn chưa có vợ, không ít người đến giới thiệu đối tượng cho anh nhưng người ta đều không nhận lời. Vì thế, chuyện của hai anh em họ Lư được nhắc đi nhắc lại nhiều lần.
Tin đồn mà nhóm người nhà thích nhai nhất là việc nhà họ Lư có ít người thừa kế.
“Cậu ấy?” Mẹ Phòng không dám tin, nếu con gái bà không ngốc, Lư Hướng Kình cũng đủ tư cách làm con rể của bà rồi. "Chị đang đùa tôi đúng không?
Đoàn văn công có nhiều nữ quân nhân xinh đẹp như vậy, trong khu người nhà cũng có rất nhiều cô gái thông minh lanh lợi, dù thế nào cũng không đến lượt Duyệt Duyệt nhà chúng tôi." Mẹ Phòng lập tức lắc đầu nói.
"Sao lại không thể? Trung đoàn trưởng Lư đích thân mua món quà này, nhờ tôi đưa tới làm mai!" Thím Trương cũng sốt ruột, "Tiểu Trịnh, em dâu của của trung đoàn trưởng Lư đã tìm tôi, nhờ tôi làm bà mối. Chuyện này sao còn giả được?
Hơn nữa người bên đó hình như cũng rất quan tâm đến chuyện này, muốn đám cưới được tiến hành như bình thường, không để chị và sư đoàn trưởng bị mất mặt."
"Nhưng, hoàn cảnh của Duyệt Duyệt nhà tôi, gia đình bọn họ có biết không? Nếu đã biết rồi sao vẫn đến cầu hôn? Tôi không yên tâm chút nào." Mẹ Phòng đã động tâm, nhưng bà luôn cảm thấy việc này rất quái lạ.
“Trước chưa nói đến việc lão Phòng nhà tôi có đồng ý hay không, tôi phải biết tại sao trung đoàn trưởng Lư lại muốn cưới Duyệt Duyệt.”
Thím Trương cười nói: “Cậu ấy nói có thể ở rể nhà chị, tiếp nhận sự giám sát của chị và sư đoàn trưởng. Còn nói, cậu ấy là quân nhân, không thể ở bên cạnh Duyệt Duyệt cả ngày, nhưng chỉ cần có thể ở nhà nghỉ ngơi, tuyệt đối sẽ không để Duyệt Duyệt chịu khổ.”
“Cậu ta có ý đồ gì?” Trong lòng mẹ Phòng càng cảm thấy không yên ổn.
Lúc trước bọn họ đồng ý Sở Tiền Tiến ở rể, chính là muốn giữ người này dưới mí mắt mình, sau đó để Duyệt Duyệt có một đứa con ruột. Bây giờ Lư Hướng Kình tới hoàn toàn có thể lấp đầy chỗ trống, nhưng, người này quá ưu tú!
Bọn họ không thể làm hại người ta.
Thím Trương nói tiếp: “Trung đoàn trưởng Lư nói, cậu ấy từng có một người yêu sắp kết hôn, kết quả người yêu ra ngoài làm nhiệm vụ không thể trở về. Cậu ấy đã dự định sẽ cống hiến hết mình cho quân doanh cả đời, nhưng, cậu ấy đến nhà tìm sư đoàn trưởng vài lần, nhìn thấy Duyệt Duyệt, trái tim vốn đã lặng như tờ lại một lần nữa cảm thấy muốn kết hôn, muốn bảo vệ người đó dưới cánh của mình.
Duyệt Duyệt vốn đã có hôn ước nên đành thôi, dù sao cậu ấy cũng định sống độc thân, nhưng không phải hai ngày trước họ Sở kia xảy ra chuyện sao? Trung đoàn trưởng Lư không thể ngồi yên, xin tôi đến đây, muốn cưới Duyệt Duyệt nhà chị.”
“Chuyện này, chỉ thấy vài lần, liền muốn kết hôn?” Mẹ Phòng có chút kinh ngạc, “Duyệt Duyệt nhà tôi rất xinh đẹp, nhưng đẹp cũng không thể ăn không thể mặc, cậu ta có thể phụ trách cả đời được không?”
“Được.” Thím Trương lấy một mảnh giấy ra, “Đây là quân lệnh cậu ấy lập, lấy tương lai của chính mình, cam đoan với nhà chị, sẽ đối xử thật tốt với Duyệt Duyệt.”
Nét chữ trên tờ giấy đó cứng cáp cực kỳ xinh đẹp tiêu sái, từng câu từng chữ giản dị tự nhiên nhưng lại nặng như ngàn quân, tựa như lời thề với lá cờ vậy, trịnh trọng và trang nghiêm, là lời hứa của một quân nhân, không phải là lời nói suông!
Bạn cần đăng nhập để bình luận