Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 94. -

Đám hàng xóm tắt nụ cười, bĩu môi giải tán. Dù sao thì cũng xem hết kịch rồi, đủ để bọn họ bàn tán mấy ngày liền.
Lúc này bà nội Kha vẫn còn rất tức giận, liên tục ho khan mấy lần, gần như sắp ngất xỉu.
Vẻ mặt bác hai Kha lạnh lùng nói: “Mẹ, sau này mẹ cũng không cần giả bệnh trước mặt con để ép buộc con nữa đâu, trong thôn có thầy thuốc, trên thị trấn có bệnh viện. Mẹ chỉ cần nói một tiếng, con sẽ lập tức đưa mẹ đến đó.”
“Mày, mày muốn chọc tao tức chết đúng không!” Sắc mặt bà cụ giận đến đỏ bừng, giọng nói khản đặc.
“Bà nội, đừng giận nữa.” Kha Mỹ Ngu hơi lo lắng, vừa xuôi khí, vừa vỗ lưng cho bà: “Chúng ta không tức giận nữa. Bác hai đến tuổi làm ông ngoại rồi, bà sinh ra và nuôi nấng bác ấy, bây giờ bác ấy chăm sóc bà là đúng.”
“Chỉ cần bà ăn ngon ngủ kĩ, vui chơi sung sướng mỗi ngày, vui đùa cùng con cháu, khoe khoang khắp làng xóm là được, cần gì phải lo lắng với tức giận nữa đúng không?”
“Cháu biết bà thương cháu, nhưng bà nghĩ xem, cháu là ai, có ai dám bắt nạt cháu đâu nào?”
Bà cụ gật gật đầu, một lúc lâu sau mới kìm được cơn ho.
Kha Mỹ Ngu nhíu mày, cô thường nghe thấy tiếng ho khan của bà cụ lúc nửa đêm.
Mỗi buổi sáng, bà ấy sẽ uống một thìa mật ong để giảm bớt các triệu chứng.
Cách đây không lâu, có một lần bà cụ ốm nặng, nằm trên giường không dậy nổi, đến bệnh viện tỉnh khám thì bác sĩ bảo đây là hen suyễn, uống thuốc thì có thể giảm bớt nhưng không thể trị tận gốc, ngày thường chỉ có thể từ từ điều dưỡng, không thể tức giận cũng không được để mệt mỏi.
Chỉ sợ là trong cốt truyện, chính vì chuyện này mà bà cụ lại một lần nữa ốm nằm liệt giường cũng nên?
Kha Mỹ Ngu không thèm để ý hai người trong sân, đỡ bà cụ vào nhà, rót cho bà ấy một cốc nước mật ong ấm, sau đó ngồi bên cạnh quan sát sắc mặt, còn tranh thủ bắt mạch lúc đang nắm tay bà cụ.
Cô còn nửa đùa nửa thật giả làm bác sĩ, bảo bà cụ há miệng ra để xem, sau đó lại nghiêng tai nghe nhịp tim đập của bà ấy.
Cô so sánh tất cả những triệu chứng mình quan sát được với những cuốn sách y học bên trong không gian.
Không gian đã thay đổi rất nhiều chủ nhân, nhưng bọn họ lại có một sở thích chung, đó là sưu tầm các loại sách quý có một không hai. Trong thời gian này, Kha Mỹ Ngu đã đọc được khá nhiều sách y học, còn từ đó mà áp dụng cho những trường hợp thiết thực bên ngoài, nghe nói những cuốn sách này đều là do thần y, thánh y nhiều nơi nghiên cứu cả đời viết nên.
Kết luận rút ra đúng là bệnh hen suyễn, sau đó cô lại đi tìm đơn thuốc trị bệnh.
Hen suyễn là căn bệnh có nhiều triệu chứng khá phức tạp, nếu như trước đó cô vẫn chỉ luyện tập viết đơn thuốc đơn giản, cơ bản thì bây giờ, đơn thuốc trị hen suyễn cần phải gộp hơn mười cái đơn thuốc như thế lại mới được!
Dù sao thì đây không phải là việc mà một người mới học như cô có thể giải quyết ngay lập tức được.
Vì sức khỏe của bà nội, cô càng phải cố gắng hơn.
“Con bé này cũng ra dáng quá nhỉ.” Bà cụ mỉm cười xoa đầu cô, không biết suy nghĩ gì đó rồi lại thở dài: “Nếu như cháu không được sinh ra ở cái nhà này, mà sinh ra trong một gia đình giàu có ở thành phố, không chừng sau này còn có thể làm bác sĩ.”
Kha Mỹ Ngu chớp mắt, nhỏ giọng thì thầm với bà nội: “Bà nội, thật ra cháu có một cuốn sách thuốc của thần y, đợi cháu học xong cuốn đó, cháu sẽ chữa bệnh cho bà.”
Bà cụ kinh ngạc nhìn cô, trong lòng cảm thấy ngổn ngang, ban đầu vận may của cháu gái là do bà ấy thổi phồng lên, thế nhưng thời gian trôi qua, sự thật lại chứng minh Ngu Bảo Nhi rõ ràng may mắn đến không ngờ.
“Được, bà sẽ đợi để hưởng phúc của Bảo Nhi.” Bà ấy gật đầu mỉm cười.
Đợi sau khi bà cụ ổn định lại, Kha Mỹ Ngu quay trở lại phòng, triệu hồi Tiểu Vấn: “Tiểu Vấn, làm sao để có thể nhận được nhiều điểm hòa bình?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận