Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 305. -

Những người khác lại là thanh niên trí thức bất đắc dĩ phải về nông thôn để giúp giảm bớt áp lực dân cư trong thành phố, chỉ có thể vất vả lao động kiếm công điểm, ăn tằn mặc tiện, gần như không có hi vọng quay về.
Chênh lệch giữa bọn họ quá lớn, một câu nói bình thường cũng có thể sặc mùi ghen ghét đố kị.
“Ái chà, người nào đó nỡ trở về rồi cơ đấy? Không phải là đi đưa cơm hộp à, sao lại xách về rồi thế này?” Một nữ thanh niên trí thức tóc ngắn cất lời xỏ xiên.
Nữ thanh niên trí thức tết bím tóc ngắn cũn khác đáp lời: “Cậu ngốc thế, đây là thủ đoạn đưa tới đưa lui của người ta đó. Đồng chí Kha là là sinh viên tương lai, tốt nghiệp xong rất có khả năng sẽ trở thành cán bộ ở tỉnh, nỗ lực mấy năm chưa biết chừng còn lợi hại hơn cả giám đốc bộ phận, chẳng lẽ còn không đáng để nịnh bợ?”
Lý Quyên Mai liếc nhìn bọn họ một cái rồi để gói đồ vào trong hòm, khóa lại cái “tạch”, sau đó rửa mặt đi ngủ.
Nằm trong chăn, Lý Quyên Mai nhớ lại tư thế đứng xào rau trong bếp của Kha Nguyên Đại, nhớ lại món thịt kho tàu cháy đen, lại nhớ đến cơm sáng mà anh ấy cố ý làm cho mình, lòng ngọt như rót mật.
Tuy tính rõ ra thì hai người mới chỉ gặp nhau hai lần, quen được hai ngày, nhưng cảm giác giữa người với người là thứ rất kỳ lạ, chỉ cần liếc mắt một cái là cô ấy đã thấy chắc chắn như thể Kha Nguyên Đại chính là người mà cô ấy đợi bao lâu nay.
Thật ra Lý Quyên Mai biết cha mẹ và anh trai đều rất yêu thương mình, chỉ cần người yêu tương lai đối xử tốt với cô ấy, phẩm hạnh ngay thẳng, vậy thì gần như là sẽ không có vấn đề gì hết, dù có là thanh niên nghèo trong núi thì bọn họ cũng sẽ cố gắng nâng đỡ người đó.
Huống chi Kha Nguyên Đại là sinh viên tương lai của Học viện Tàu ngầm Hải quân ở tỉnh thành, sau này sẽ là quân nhân anh dũng bảo vệ nhân dân và đất nước!
Hơn nữa hôm nay cô ấy cũng cảm nhận được sự hoan nghênh và yêu quý của cả nhà họ Kha đối với mình.
Tuy hiện tại cô ấy chỉ là nhân viên bán hàng ở hợp tác xã cung ứng tiếp thị của công xã, nhưng cũng là nhân viên trong biên chế, nếu nhờ quan hệ của gia đình và bỏ ra thêm một ít tiền thì cũng đủ để cô ấy được điều chuyển đến nơi công tác của Kha Nguyên Đại sau khi tốt nghiệp, tiếp tục làm nhân viên bán hàng.
Có thể nói giữa hai người họ không có bất kỳ sự ngăn cách nào, vậy thì cô ấy cũng không cần phải giấu giếm, cứ thoải mái mà để mọi chuyện thuận theo tự nhiên là được.
Tình thế ngoài kia rất căng thẳng, nhưng chẳng lẽ nam nữ còn không thể yêu đương với mục đích kết hôn chắc?
Giả như có không thành công, không tiếp tục làm người yêu thì người ta vẫn có thể ngẩng đầu ưỡn ngực mà thoải mái sống tiếp đấy thôi?
Buổi sáng, lúc mấy thanh niên trí thức không cần phải đi làm nên đều đang ngủ nướng để tiết kiệm lương thực thì Lý Quyên Mai đã “sột sột soạt soạt” mà dậy. Cô ấy rửa mặt xong, lấy hộp cơm ra khỏi hòm rồi để lên bếp lò trước giường của mình để hâm nóng lại.
Lý Quyên Mai nương ánh sáng tối tăm mà soi gương chải đầu và bôi kem bảo vệ da.
Lại nói tiếp, mấy thanh niên trí thức ở cùng nhà được hưởng không ít lợi ích từ cô ấy, ví dụ như đến mùa đông, nhà nào trong thôn dám xa xỉ mà dùng lò than nắm ở trong phòng?
Nhưng bọn họ chưa từng nói một câu cảm ơn nào, thậm chí còn trộm đem than nắm của cô ấy đi bán!
Thật đúng là làm đổi mới sự hiểu biết của cô ấy hết lần này đến lần khác.
Hộp cơm bằng nhôm dẫn nhiệt rất nhanh, cô ấy chuẩn bị xong rồi cũng không mở ra mà cho thẳng vào túi, khóa kỹ hòm, lại khóa cả than nắm chưa dùng đến vào trong cái hòm mà anh trai cô ấy mang đến, sau đó quay đầu đi ra khỏi cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận