Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 842. -

“Tôi thì không giống thế, mặc dù tôi có con nhưng con tôi lớn rồi, không cần người khác chăm sóc. Nhà họ Địch chúng tôi lại còn là nhà gạch, có bao nhiêu cô gái trẻ tranh nhau muốn được gả vào!”
Vợ anh tư Địch cười nhạo: “Tôi sống với anh đủ lắm rồi. Nếu không phải thấy anh khỏe mạnh, đưa nhiều sính lễ, tôi cũng chẳng thèm gả vào cái nhà này.
Dù cho anh có đứng được dậy, tôi cũng không ở lại đây đâu. ở lại đâu làm gì, lẽ nào sống nghèo khổ với anh sao?”
Anh tư Địch tức lắm: “Được, được lắm, là cô không muốn đấy, vậy cô đi mau đi. Bước ra khỏi cái cửa này rồi, cô đừng mong quay về nữa, cứ đợi bị nhà mẹ cô bán đi với giá cao đi.”
Vợ anh ta không tranh cãi nữa, quay đầu đi thẳng.
Anh tư Địch thử bám vào giường đứng dậy, nằm một tháng trời, cơ bắp trên chân đều teo lại, nhưng cuối cùng anh ta vẫn run rẩy đi được mấy bước rồi, nhưng mà sức lực không bì được với lúc trước.
Anh ta cố gắng bám vào tường đi ra sân, thấy già trẻ trong nhà đều kinh ngạc nhìn mình, trong lòng anh ta vui lắm.
“Mẹ ơi, chân cha khỏi rồi, cha có thể xuống đất đi được rồi.” Một đứa bé gào lên.
Thế nhưng vợ anh ta quay đầu lại nhìn rồi không những không quay lại mà còn chạy nhanh như chó.
“Cha, mẹ không bắt mẹ về sao ạ?” Đám trẻ sốt ruột hỏi.
“Bắt gì mà bắt, cái loại phụ nữ nhẫn tâm làm nhục mẹ chồng, không cần con cái nữa bắt về cung phụng hay sao?” Bà cụ nói xong, bản thân cũng không ầm ĩ nữa, bà ta bò từ dưới đất lên, phủi phủi bụi.
Bà ta hưng phấn nói với con trai: “Thằng tư à, con nói đúng lắm, chỉ có phụ nữ sợ không gả được chứ không có đàn ông sợ không lấy được vợ. Nhà chúng ta có nhà gạch, sau này mẹ sẽ cưới cho con gái nhà lành.”
Anh tư Địch cũng cười nói: “Đương nhiên rồi, lúc đầu điều kiện nhà chúng ta bình thường, không được chọn, nếu không con cũng không cần cái loại đấy...”
Kha Mỹ Ngu nhìn mà sững sờ, cô quay qua nhìn Ứng Yến: “Thế là chúng ta thành toàn cho họ sao?”
Cô nhìn đôi vợ chồng chia tay xong ai cũng vui vẻ kia.
Ứng Yến cũng im lặng: “Nhà gạch là do tổ chức bù đắp cho ông cụ. Chỉ cần nhà họ Địch còn ở trong cái thôn không có nhiều nhà gạch này thì họ có vốn liếng để huênh hoang.”
“Chẳng lẽ chúng ta lại phá cái nhà kia đi?” Kha Mỹ Ngu đánh giá căn nhà, nhướn mày hỏi.
“Không vội, chúng ta xem xét đã rồi tính tiếp.”
Chân anh tư Địch đột nhiên khỏe lại, những người đàn ông khác cũng cảm thấy chân họ sẽ dần dần khỏi hẳn, thế là lại có đủ tự tin.
Trước đây họ bị vợ nói bóng nói gió, bây giờ bọn họ cũng thô lỗ la mắng mọi người.
“Đun nước cho tôi tắm đi, chân ông đây chỉ nhất thời không dùng được, cô đã bỏ mặc tôi rồi sao? Một tháng không tắm rửa, cả ngày ruồi nhặng cứ vo ve quanh tôi rồi.”
“Sao hả, còn dám tỏ thái độ với tôi à? Đợi chân ông đây khỏi rồi, để xem tôi xử cô thế nào!”
“Lại còn nhìn nữa, có bản lĩnh thì cô cũng cuốn gói rồi cút như nhà thằng tư đi, ông đây không sợ không có vợ. Cô đi rồi càng tốt, ông đây lại tìm gái trẻ xinh đẹp...”
Phụ nữ nhà họ Địch có lợi hại hơn nữa nhưng đối mặt với đám đàn ông hèn nhét cả tháng trời có khả năng sắp khỏi hẳn, họ lại nhịn nhục.
Nhưng thời buổi này để họ cuốn gói về nhà mẹ đẻ, họ không dám.
Họ đã đến tuổi làm bà nội rồi, gả cho người ta cũng không thể sinh con, thì mong mỏi gì có người hầu hạ lúc về già?
Họ chỉ có thể nghiến răng thỏa mãn yêu cầu của đám đàn ông.
Kha Mỹ Ngu không nhìn nổi nữa, cô ném đá vào chân đám đàn ông nhà họ Địch.
Chân bọn họ khỏi rồi nhưng để khôi phục lại để đi được đường cần một, hai ngày, đúng lúc để vợ chồng họ hòa hoãn xung đột.
Thời gian càng dài thì sự tức giận của đám đàn ông càng giảm bớt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận