Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 366. -

Kha Mỹ Ngu và Đào Vũ Sương đội mũ đeo khẩu trang, quét dọn phòng ngủ nhiều lần, thay chăn ga gối nệm thành đồ cưới, rèm giường cũng được làm bằng vải cotton màu đỏ nền trắng đẹp mắt, may thành những đường viền xếp li vừa mới mẻ vừa thời trang.
Ba chiếc tủ gỗ lớn cửa đôi, tủ ngăn kéo, tủ quần áo, bàn làm việc, ghế… tất cả đều được sơn lại bằng màu sơn gỗ thông sáng sủa và trầm ổn.
Tủ gỗ và tủ ngăn kéo được phủ một lớp vải bông có in hoa trắng đỏ, ghế được kê thêm đệm hoa đỏ nền vàng, rèm cửa cũng được treo theo kiểu dáng tương tự.
Kha Mỹ Ngu còn nhờ các anh làm vài cái hộp đựng đồ, bên trên được khâu một vòng ren bằng vải, trông vừa nghệ thuật vừa mới mẻ. Cô và Đào Vũ Sương rất thích chúng, không nhịn được cũng muốn làm một bộ để ở nhà riêng của mình.
Sau đó, họ đặt thêm một cặp ấm, chậu tráng men có chữ hỷ, một cặp ly tráng men và hộp xà phòng in chữ phục vụ vì nhân dân, sau đó tự mình xếp nến thành hình trái tim, rồi dùng tre nứa xếp thành chữ "Bên nhau trọn đời".
Các bức tường được bao phủ bởi những tấm ván gỗ có hình chữ love tiếng anh, bên trên còn đặt những đồ trang trí đẹp đẽ được đặt làm ở nhà máy thủy tinh.
Chất lượng của căn phòng lập tức được cải thiện, ai bước vào cũng cảm nhận được không khí nghệ thuật ở thành phố lớn.
Phòng tân hôn trang trí đẹp đẽ, thì toàn bộ sân, nhà chính và nơi tiếp khách cũng không thể qua loa sơ sài đúng không?
Cả gia đình tiến hành tổng vệ sinh, san lấp làm phẳng mặt đất, trải một lớp đá cuội từ lối vào sân đến nhà chính và từng phòng ngủ. Tường bùn cũng được đánh bóng nhẵn, mái nhà được lợp lại bằng mái ngói, những chỗ hư hỏng cũng được thay mới.
Cửa ra vào, cửa sổ và đồ nội thất cũng được đánh bóng và sơn màu gỗ thông, mấy chiếc ghế dài và ghế đẩu cũng được làm lại, bên trên dán chữ hỷ, viền giấy và bông cà phê đẹp mắt!
Đêm ngày mùng tám, Kha Mỹ Ngu thầm cầu nguyện trong lòng trước khi đi ngủ, mong rằng ngày mai trời đẹp không mưa, đám cưới diễn ra một cách suôn sẻ.
Vẻ mặt nghiêm túc và thành kính đó khiến Tần Nguyên Cửu cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Anh kéo cô vào lòng, hơi thở nóng hổi phả vào tai cô: "Lúc gả cho anh, em có để tâm như vậy không?"
Kha Mỹ Ngu mở mắt, nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó cười lắc đầu: "Không có, người lo lắng là cha mẹ và ông bà em, em chỉ cần ăn ngon ngủ đủ là được."
Tần Nguyên Cửu u ám cau mày, nhéo má cô không hề thương tiếc: "Em không mong chờ và hy vọng vào cuộc hôn nhân của chúng ta chút nào à?"
"Ví dụ như chuyện gì?" Cô bối rối hỏi.
Anh lập tức bất lực, trên mặt không khỏi lộ ra sự thất vọng, mười năm anh còn không sưởi ấm được trái tim cô.
Chẳng phải người ta còn nhẫn tâm cho anh một nhát dao vào tim sao?
Để anh trơ mắt nhìn cô rơi xuống đất trong màn sương đẫm máu như một con búp bê vỡ nát!
Sao anh có thể hy vọng vào hai tháng này được chứ?
Trải qua nhiều chuyện như vậy, anh đã nghĩ thoáng hơn, chỉ cần cô thuộc về anh và sống hạnh phúc là được.
Kha Mỹ Ngu lén lút liếc nhìn anh, cảm thấy có chút áy náy, không khỏi thấp giọng nói: "Em chỉ trêu anh thôi!
Em nói cho anh biết, đấy là bạn đời và hôn nhân của em, làm sao em có thể đùa giỡn với nó được?
Em nhất định sẽ nghĩ về tương lai của hai chúng ta."
Trong lòng Tần Nguyên Cửu lại cảm thấy khó chịu, vứt bỏ mười năm bên anh cho chó ăn, trong mắt cô những người đàn ông khác đều tốt hơn anh.
Vậy mà anh lại nghe những lời dỗ dành của cô cả một đời.
Kha Mỹ Ngu quay đầu, thấy anh im lặng đến kỳ lạ, mặt mũi một tầng u ám bao phủ, thoạt nhìn càng cô độc, lạnh lùng, mặc dù hai người cách nhau rất gần, hơi thở hai bên đan xen nhưng lại giống như xa xôi cách trở, một giây sau là cách nhau cả thế giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận