Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 167. -

“Em rể còn đưa em một trăm chín mươi chín đồng, nửa con lợn rừng làm “thịt đưa mẹ” nữa, đúng là chỗ nào cũng chu đáo, so với hai nhà kia thì hơn hẳn rồi.”
Kha Mỹ Ngu cười không nói gì.
Cô càng tin tưởng, một cao thủ trong nghề đã thuận miệng góp ý cho Tần Nguyên Cửu, mà Tần Nguyên Cửu không để ý, nên đã từng bước chuẩn bị phần sính lễ này.
Có điều dù là như vậy, cô biết trong lòng là được rồi, không nhất thiết phải nói ra.
Cho dù như thế, cô cũng vô cùng hài lòng với hòm quần áo và đồ ăn vặt kia.
Lúc đầu, Tần Nguyên Cửu nói không có lễ lớn như xe đạp với ti vi, sợ khoa trương quá làm người khác trướng mắt, sao quanh đi quẩn lại, anh lại tặng đến rồi?
Tiền của anh từ đâu ra? Không sợ bị người ta bới ra lỗi sai sao?
Kha Mỹ Ngu mím môi lo lắng, đối với tính cách không chịu thiệt của trùm phản diện Tần Nguyên Cửu, cô cũng quăng chuyện này ra sau đầu!
Nhà ngói cũng lợp xong rồi, lẽ nào còn không chứa nổi ti vi sao?
Bày hết sính lễ ra xong thì đến lượt nhà gái mang của hồi môn ra cho mọi người nhìn.
Lão tứ nhà họ Kha mặc áo sơ mi trắng, âu phục, đầu tóc, râu ria còn cố ý được làm giống người thành phố, trên mắt bôi kem dưỡng ẩm của vợ, lão đẹp trai cố ý kéo cổ áo đầy phong cách, sau đó ho một tiếng:
“Mọi người cũng biết, đứa con gái này nhà chúng tôi vô cùng quý hiếm, đương nhiên tất cả sính lễ, chúng tôi không cần thứ gì, toàn bộ đều cho nó mang đi!”
Một câu này khiến tất cả mọi người bùng nổ.
Người thương con gái cũng không ít nhưng nào có nhà nào có thể hào phóng, một cắc tiền cũng không cần đây?
Huống chi nhà họ Kha còn một đám đàn ông chưa lấy vợ, đó là một khoản tiền khổng lồ cần bỏ ra, ban đầu mọi người nhìn phần sính lễ phong phú kia đã động lòng không thôi, muốn kể cho con gái nhà mình hoặc nhà họ hàng thân thích.
Kết quả, sính lễ thành của hồi môn, anh em nhà mẹ chẳng chiếm được chút tiền nào, ha ha, làm mối cái gì chứ?
Không có tiền sính lễ, e rằng sau khi kết hôn cũng phải tức giận mà nhìn đám đàn ông kia đưa kết đồ tốt cho em gái!
Nhưng chuyện này cũng không ngăn cản được sự ngưỡng mộ đến đố kỵ của mọi người dành cho Kha Mỹ Ngu, quả nhiên đầu thai cũng là một kỹ năng sống.
Lão tứ nhà họ Kha hài lòng vì bản thân tạo ra thanh thế lớn, sau đó ông lại chậm rãi nói tiếp: “Chúng tôi còn đưa chín mươi chín đồng làm của hồi môn, hy vọng con gái chúng tôi có thể mãi mãi hạnh phúc với con rể.”
“Một bộ đồ gia cụ “ba mươi sáu chân”* bằng gỗ táo đã được bố trí trong nhà mới rồi, còn có tám bộ chăn đệm bốn mùa.”
*Gồm: một cái giường, một cái tủ ba cửa, một tủ có ngăn kéo, một bàn trang điểm, một chiếc sô pha, bốn cái ghế đẩu.
Mọi người đã không còn sức để mà châm biếm nữa, đây nào có phải là gả con gái, là mời con rể đến cửa thì có ấy!
Bên này vừa sắp xếp cho khách khứa ăn điểm tâm, hoa quả khô với kẹo xong, cuối cùng cũng có một âm thanh yếu ớt vang lên: “Mọi người đã góp vui đủ rồi, có phải bây giờ nên đến nhà trưởng thôn xem lễ không?”
“Ông nội Kha, bà nội Kha, các chú các thím, chú của cháu cũng mời mọi người đến xem lễ.”
Thôn dân nhìn đống đồ hiếm trong tay, cũng ngại nhấc chân đi.
Vẫn là mẹ Kha cười hào phóng: “Hôm nay cảm ơn mọi người coi trọng, đến xem lễ nạp tài của con gái nhà chúng tôi. Ngày mai, chúng tôi ở đây chờ mọi người đến ăn tiệc.”
“Cái khác thì không dám nói, nhưng chắc chắn có thể khiến mọi người kinh ngạc.”
Tất cả đều đồng loạt hô được.
“Hôm nay chúng tôi không chiêu đãi mọi người nữa, lát nữa, nhà chúng tôi dọn dẹp xong cũng phải đến nhà trưởng thôn xem lễ, nếu không đến muộn quá sẽ không chiếm được vị trí tốt.
Thôn dân có bậc thang để bước xuống, mọi người cười ha hả, bốc đồ bỏ vào trong túi áo rồi túm tụm kéo đến nhà trưởng thôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận