Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 256. -

Người nhà họ Kha chú tâm bế quan ở trong nhà dốc lòng học tập, nhưng nhóm người trong thôn vẫn không chịu nổi hóng chuyện bát quái, thậm chí ở cái cửa thôn lớn bằng bàn tay này vẫn chưa thỏa mãn.
Sau khi bà nội Kha hướng dẫn tập Ngũ Cầm hí xong, vừa tắt nhạc, đã bị đám chị em già vây quanh.
Mấy bà ấy đều là chỗ thân thích quen biết lâu, đã có bao năm cảm tình, ngày thường cũng không phải tôi ghẹo bà thì lại là bà ghẹo tôi, mặc dù cũng từng có mâu thuẫn to to nhỏ nhỏ, nhưng đến khi có ai thực sự gặp phải khó khăn, thì các bà ấy sẽ đều giúp đỡ ra mặt.
Lúc này trên mặt các bà ấy tràn đầy vẻ hưng phấn và ranh mãnh: “Chị ba Kha đúng là có phúc nha, đến bảy mươi tuổi rồi vẫn được làm bà nội nữa!”
Bà nội Kha còn chưa hiểu ra chuyện gì, mờ mịt hỏi: “Các bà nói gì thế? Nếu tôi đã lên chức bà nội, sao tôi lại không biết được?”
Ngay lập tức bà ấy nhớ tới lời mà trước đó Kha Mỹ Ngu nói với mình, không phải là chuyện con dâu thằng hai nhà bà ấy mang thai đấy chứ?
Quả nhiên, một đám các bà xúm lại khoe khoang đề tài này đến là thỏa mãn, mồm năm miệng mười phổ cập khoa học của chính phủ cho bà ấy: “Là thằng hai nhà chị đó… Không đúng, là nhà Khánh Thư lại có bầu!”
“Cô ta cũng bốn mươi sau bốn mươi bảy tuổi rồi đi, chậc chậc, đúng là già rồi còn không biết xấu hổ, liều chết mà sinh con.” Bà già bĩu môi, rồi lại tiếp tục hưng phấn nói: “Người ta hết lần này đến lần khác không biết xấu hổ, ngược lại còn làm màu như gà trống lớn, mới mang thai mấy tháng, đã chống nạnh cả ngày đi lại trong thôn dạo chơi.”
“Nếu không phải hôm nay đi đến thôn Đông mượn bình dấm, thì lại là đến nhà con bé tám đổi trứng gà nhờ mang xà phòng về hộ. Chậc chậc, nếu bọn tôi mà có gặp thì chắc phải hỏi thăm xem cái eo sắp rời ra chưa.”
“Người ta học nàng dâu mới, che trước miệng nôn khan vài tiếng, mới chậm rãi ung dung nói mình mang bầu. Chậc, chưa nói đến chuyện cô ta mang bầu có sinh ra con trai hay không, cứ nhìn khắp thôn Lạc Phượng của chúng ta đi, có mấy nhà là không có con?”
“Mà cô ta còn có thể khoe khoang như thế chứ?”
Bà nội Kha nghe vậy cũng rất hăng hái, thỉnh thoảng lại gật đầu: “Nếu như cô ta không có phúc khí kia, nói không chừng lại sinh ra một đứa bé gái. Thực ra con gái cũng không tệ nha, giống mấy đứa nhà tôi đây này, vừa xinh xắn lại dịu dàng ngoan ngoãn, miệng lại ngọt, cho tôi mười đứa cháu trai chắt trai, chưa chắc tôi đã thèm đổi đâu!”
Đám người đồng loạt im lặng, có ai mà không biết nhà bà nội Kha nhiều con cái chứ, đã thế phòng bốn lại có một hàng cháu trai khỏe mạnh, dáng dấp vô cùng gọn gàng dễ nhìn.
Thế nhưng nhà thằng hai lại như một sự tồn tại đặc biệt, cho dù bọn họ có sinh như thế nào, từng đứa từng đứa vẫn là con gái.
“Chị ba Kha, nhà Khánh Thư cũng không nói như vậy.” Một bà già thần bí hạ giọng nói: “Tôi nghe thấy cô ta nói với người khác, nói con bé tám nhà bọn họ mới là phúc bảo, sau khi rời khỏi nhà tổ cũ, vận khí trong nhà lập tức đảo ngược.”
“Trong nhà cũng có thăng tiến, con bé có hy vọng lên chính thức, ngay cả đến cái bụng mười năm không thấy động tĩnh của cô ta lúc này cũng mang thai. Đứa bé trong bụng chắc chắn là con trai!”
Đám người nhao nhao gật đầu: “Bọn tôi cũng nghe thấy. Cô ta có thai đúng thật là dựng thẳng eo cái gì cũng dám nói. Chẳng lẽ mấy chục miếng thịt lợn rừng trước đó, không phải là công lao Ngu Bảo Nhi của chúng ta hay sao?”
“Với lại tính toán thời gian, nói không chừng cô ta còn mang thai từ lúc ở nhà tổ cũ đấy!”
Kha Mỹ Ngu gặm quả táo, nhướng lông mày lên như nghe chuyện của người khác.
“Đúng rồi, nhà Khánh Thư còn nói.” Có một thím do dự, nhỏ giọng: “Thịt heo rừng đã bị đưa ra ngoài lâu lắm rồi, nhưng lại không có chút tin tức nào cả, sợ là bị người ta ăn tiền hoa hồng hết rồi, quay đầu nói dối là bị người ta giam chứ gì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận