Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 255. -

Kha Mỹ Ngu thấy ánh mắt anh chị đồng loạt tập trung vào mình, chỉ có thể gãi đầu: "Không có, ngay cả đề cháu còn không hiểu thì sao có thể làm được? Mấy đáp án kia, là do cháu viết bừa, chẳng lẽ đều đúng sao?" Cô kinh ngạc chớp chớp mắt.
Giáo sư Triệu và giáo sư Tiết nhìn nhau gật đầu.
Bọn họ chú ý tới bác sĩ Kha này nhiều hơn một chút, tự nhiên cũng biết là cô viết bừa, ngay cả nghĩ cũng không nghĩ, chứ nói gì đến việc nghiêng đầu xem đáp án của người khác.
Có thể nói, bọn họ đã trực tiếp chứng kiến bằng chứng ​​vì sao Kha Mỹ Ngu được gọi là Phúc Bảo.
Thật sự là muốn cái gì được cái đó.
Nếu chỉ một câu hỏi thì vẫn có cơ hội làm đúng, nhưng cả ba câu hỏi Kha Mỹ Ngu đều trả lời đúng thứ tự.
Kha Mỹ Ngu không còn kinh ngạc nữa, cười cười híp mắt hỏi: “Giáo sư ơi, cháu có thể được điểm tối đa không?”
“Đây là một câu hỏi lớn, không có lời giải sẽ bị trừ điểm, trả lời một câu thì nhiều nhất chỉ được 2 điểm…”
Kha Mỹ Ngu nhìn 43 điểm ngữ văn và 26 điểm toán đỏ tươi, trong lòng cực kỳ ảo não!
Nhưng đến tiếng Anh, điểm của cô đặc biệt cao, ngoại trừ hai âm câm bị trượt, những câu còn lại đều không bị trừ!
Ngay cả giáo sư Tiết và giáo sư Triệu cũng tự xấu hổ, nhìn từng dòng chữ đều đặn của Kha Mỹ Ngu, vô cùng đẹp mắt, giống như những đoá hoa mực nở rộ trên trang giấy màu vàng nhạt, thanh nhã lại mang theo phong cách nghệ sĩ.
"Được rồi, tôi bổ nhiệm đồng chí Kha Mỹ Ngu làm lớp trưởng lớp ngoại ngữ!"
Kha Mỹ Ngu vui vẻ đồng ý.
Tiếp theo, Giáo sư Tiết và giáo sư Triệu nhận xét về Tần Nguyên Cửu: “Đồng chí Tần Nguyên Cửu thực sự rất giỏi, vừa uyên bác vừa tài năng! Trong ba môn ngữ văn, ngoại ngữ và toán học, theo tiêu chuẩn đánh giá của chúng tôi, không có điểm trừ. Thậm chí còn phải cộng thêm điểm cho những ý tưởng xuất sắc của đồng chí!
Chúng ta sẽ bổ nhiệm đồng chí Tần Nguyên Cửu làm lớp trưởng, mọi người có ý kiến ​​gì không?"
Mọi người đều lắc đầu, có ý kiến ​​thì cũng phải nhịn, nếu không sẽ bị ghi hận, sẽ khổ lắm.
Nói xong, bọn họ lần lượt nhận xét người khác, kết quả thật sự rất lộn xộn, xem ra khối lượng công việc sắp tới của bọn họ sẽ không nhỏ, gần như phải dạy từ những nội dung cơ bản nhất của tiểu học!
Hai ông bà kiên nhẫn lên kế hoạch xem xét chi tiết hơn.
Trí nhớ của Kha Mỹ Ngu hiện tại rất tốt, cô có thể nắm bắt mọi thứ rồi lưu giữ trong đầu, nhưng lại không thể rút ra.
Thế nên cô phải học cách hòa nhập tất cả!
Mỗi ngày Kha Mỹ Ngu đều rất bận rộn, ban ngày học tập cùng anh trai và Tần Nguyên Cửu, buổi tối dạy bà nội cách tập Ngũ Cầm Hí, sau bữa tối thì kèm bọn nhỏ học bài, chờ sau khi ngủ lại phải vào không gian học thêm...
Quan trọng nhất là, bình thường sáng sớm cô vừa thức dậy, sẽ vắt óc tìm cách cọ giá trị hoà bình từ trùm phản diện.
Thôn Lạc Phượng và làng Bạch Nam rất gần nhau, bên này mới khai giảng một ngày, nhà họ Thang bên kia đã mang hết già trẻ gái trai tới, tỏ vẻ mong muốn được tham gia nhóm học tập mãnh liệt.
Bà cụ Thang trìu mến bắt tay bà nội Kha, bắt đầu dữ dội khen ngợi Kha Mỹ Ngu.
Sau đó bà ấy háo hức nhìn Kha Mỹ Ngu: "Phúc Bảo, bà ngoại cũng muốn học, muốn bù lại nỗi tiếc nuối ngày xưa còn nhỏ nhà nghèo không có tiền đi học."
Kha Mỹ Ngu mỉm cười, nói: "Được ạ, cho dù mọi người không đến, cháu cũng sẽ sắp xếp cho mọi người.
Cả nhà chúng ta cùng nhau tiến bộ, cất bước hướng về thủ đô!”
Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ mới nửa tháng, mọi người đều tiến bộ rất lớn, ngay cả các ông bà cụ nhà họ Kha và nhà họ Thang cũng hoàn thành xong hai năm chương trình tiểu học, nếu cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng trước khi giáo sư Triệu và giáo sư Tiết rời đi, bọn họ đã có thể lấy được bằng chứng nhận tiểu học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận