Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 575. -

“Chuyện này, Ứng Yến, thực ra em có một trúc mã nhỏ, nhưng hai chúng em chỉ là bạn bè thân thiết, không có tình cảm nam nữ. Vậy nên nếu mạt thế đến, liệu anh có thể... "
Ứng Yến lập tức lên tiếng từ chối: "Không thể!”
“Ôi, anh biết em muốn nói gì à, không thể nào?” Kha Mỹ Ngu hừ lạnh.
“Sao lại không biết được?” Ứng Yến lãnh đạm nói: “Ngày tận thế, em che chở anh, che chở một mình anh thì cũng thôi đi, bây giờ còn có thêm trúc mã của em nữa?
Chẳng lẽ em chưa từng nghĩ tới người nhà của em à?”
Kha Mỹ Ngu hơi sửng sốt: “Nhưng mà không phải anh đã sắp xếp xong chỗ cho cha của em rồi à. Có cần em nhấn mạnh lại thêm một lần nữa không?”
Ứng Yến giễu cợt: “Tiểu thư, em không để ý rõ tuyến thời gian rồi. Hiện tại và tương lai là thế giới song song. Em cảm thấy bây giờ em nói với anh nhiều như thế có thể thay đổi chuyện em đã trải qua à?
Chuyện đã từng xảy ra thì cứ xảy ra như cũ, chuyện chưa xảy ra cũng sẽ không diễn ra vô duyên vô cớ.”
Kha Mỹ Ngu nghe như lọt vào trong sương mù, suy nghĩ một lát rồi giơ ngón cái với anh: “Quả nhiên là đại lão, anh nói đúng lắm. Em xuất hiện ở đây được, như thế là chuyện đã xảy ra rồi, không thể ngăn cản. Nói nhiều với anh nữa cũng vô ích.”
“Đây chính là vấn đề gà có trước hay trứng có trước!”
Ứng Yến cụp mắt, nhếch miệng cười khẽ.
Anh không phải là một người hào phóng, cũng không phải là người lương thiện. Tận thế tới, mọi người phải sinh tồn bằng bản năng.
Anh sẽ che chở người phụ nữ và người nhà của anh, nhưng anh cũng không thể bảo vệ tất cả những người bạn tốt của cô dưới cánh của anh được. Nhất là trúc mã làm anh ghen tị nổi điên các thứ!
Anh không có nghĩa vụ này, cũng không có nhiều sinh lực và năng lực như thế.
Dù sao Ứng Yến cũng chỉ là một người bình thường, có cô là điểm yếu.
Thỉnh thoảng nhớ lại sắp tới ngày tận thế, không ngoại lệ, anh cũng xuất hiện cảm giác hoang mang và mù mờ chẳng thể khống chế được. Chẳng ai thờ ơ đối với những nguy hiểm mà mình không đoán trước được đúng không?
Cùng lắm là anh sẽ tiết lộ một ít thông tin cho người trúc mã này, sống hay chết thì xem vận may của người này!
Sau khi ăn cơm xong, Kha Mỹ Ngu lại kéo anh bắt đầu xây lâu đài cát để bù một cái tuổi thơ cho anh. Tuổi thơ của ai lại không đi cùng với cát chứ?
“Em nói với anh, em đã từng tham gia điêu khắc cát cấp thế giới, tạo ra mê cung đẹp đẽ nhất, không ai có thể thoát được trong một lần. Hơn nữa người thoát ra toàn là tình cờ tìm kiếm không biết bao nhiêu lần mới xong, nếu để người đó vào tiếp, hoặc là báo cho người ngoài biết thì không thể nói rõ được!”
Kha Mỹ Ngu đắc ý dào dạt nói khoác.
“Ở đâu, thời gian tổ chức lúc nào?” Ứng Yến hỏi rất nhanh.
Kha Mỹ Ngu là người nói mồm nhanh hơn não, gần như cô chưa phản ứng kịp thì đã nói hết thông tin ra.
Có điều chuyện này thì nói được.
“Thật, em chắc chắn à?” Ứng Yến nhíu mày nói.
Kha Mỹ Ngu hơi sửng sốt, chột dạ nói: “Được rồi, có một người thần bí duy nhất thoát ra nhưng cái này cũng đủ để chứng minh huyền học của Hạ Hoa ta vĩ đại. Người nọ là người duy nhất tìm kiếm lối ra thông qua gió biển.
Đó cũng là người Hạ Hoa á, vẻ ngoài cao lớn uy mãnh, nhưng mà mang kính râm để râu quai nón.”
Ứng Yến lạnh nhạt gật đầu: “Thiên hạ lớn có đủ mọi thứ lạ, đương nhiên người tài dị sĩ cũng nhiều. Trước giờ Hạ Hoa của chúng ta nhân tài ẩn dật.”
Kha Mỹ Ngu cười ra tiếng đáp lại.
Hai người hợp tác xây một lâu đài nhỏ, đang chơi hăng say thì Ứng Yến kêu lên.
Kha Mỹ Ngu nhìn, là một con sứa trong vũng nước đốt anh.
Có một khoảng thời gian thời sự chiếu chuyện sứa đốt người, ồn ào tới mức cô mất đi hứng thú với bờ biển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận