Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 234. -

Kha Mỹ Ngu phát huy bản lĩnh diễn xuất của mình, cô hoang mang lắc đầu: “Cháu cũng không biết, vừa sáng ra các thím trêu cháu, bảo cháu niệm chú cho thịt lợn rừng từ trên trời rơi xuống.”
“Kết quả, vừa nãy cháu với các anh đến bờ đầm bắt tôm, đi tới chỗ này, cháu vừa ném một tảng đá thì đập trúng con lợn rừng. Bọn nó kêu xé cả họng.”
“Bọn cháu đi vòng qua tảng đá lớn thì thấy chúng nó như cây hành bị kẹt trong khe đá.”
Tần Nguyên Cửu gật đầu, nghiêm túc nói bừa: “Cũng không biết là đám lợn rừng này xuống núi uống nước hay là bị bầy sói đuổi nữa, bọn chúng hoảng loạn chạy đến đây thì bị kẹt, càng giãy càng không thể thoát được.”
“Anh em nhà họ Kha cũng gật đầu, chứng minh cho suy đoán của anh: “Bọn cháu lần theo vết tích của bầy lợn thì thấy trên núi có vài nốt chân sói, còn có cả lông sói bị rụng ra nữa.”
Bà cụ nhìn hai mươi mấy con lợn kiệt sức, quay người cười nói: “Nhìn thấy chưa, Bảo Nhi nhà tôi nghĩ cái gì thì có cái đó. Một, hai con lợn rừng cũng không lạ lẫm gì, vừa tới là tới cả đàn, nhìn đi, không cần các người phí sức, chúng nó đều kẹp lại trong đá chờ mọi người đấy.”
Dù sao thịt lợn rừng là của mọi người, bà nói cái gì thì mọi người gật đầu đồng ý với cái đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám lợn rừng kia, miệng ứa nước miếng không ngừng.
Đám trẻ vui như tết, chúng vỗ tay kêu: “Hôm nay có thịt lợn rừng ăn rồi...”
Đám cháu nhà họ Kha cũng được dịp khoe khoang với bạn bè: “Có phải dì tớ rất giỏi không, chuyện hiếm có khó tìm này cũng được dì chạm phải.”
“Lúc các cậu ăn thịt lợn, nhất định phải nhớ tới dì tớ, lớn lên rồi phải hiếu thảo với dì tớ đó, biết chưa hả?”
Bọn nhóc lôi những lời bà nội tẩy não chúng ra để tẩy não đám trẻ khác.
Ăn thịt là lớn nhất, đám trẻ hào hứng gật đầu, nhìn Kha Mỹ Ngu bằng gương mặt sùng bái và cảm động.
“Ngẩn ra đấy làm gì, còn không đi khênh thịt lợn đi.” Ông cụ Kha vui vẻ hét lên.
Tất cả mọi người đều đi tìm thừng trói lợn, sau đó dùng hết sức mình kéo đám lợn từ tảng đá ra ngoài.
Tổng cộng hai mươi sáu con, trong đó chính con nặng gần năm, sáu chục cân, bảy con trưởng thành nặng tạ rưỡi hai tạ! Hơn ba tấn thịt, dù cho giao một nửa cho công xã thì thôn bọn họ cũng có thể ăn gần một tấn rưỡi thịt.
Già trẻ lớn bé trong thôn cũng hơn tám trăm miệng ăn, cứ thế tính ra mỗi người có hơn cân rưỡi thịt cả xương.
Xương ninh thành canh cũng ngon lắm.
Mọi người làm việc linh hoạt, nam khiêng thịt, nữ bắt đầu nấu nước sôi, chuẩn bị đồ, đám trẻ chia làm hai, một nhóm báo tin cho công xã, một nhóm gọi đồ tể, hơn nữa còn không chỉ gọi một đồ tể mà những người chúng nghĩ đến, chúng đều đi báo tin.
Người già ở một bên xem trò vui, lại còn lẩm bẩm: “Cả người lợn rừng đều quý cả, lông có thể làm thành bàn chải, bút lông, còn có thể nướng lên thành tro để trị thương. Kể cả mang đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị cũng đổi được không ít tiền phiếu...”
“Lát nữa chúng ta đi lấy chậu đựng máu lợn.”
“Răng lợn rừng cũng là đồ tốt…”
Kha Mỹ Ngu cười tủm tỉm, khóe mắt liếc nhìn lão nhị nhà họ Kha đang lẫn trong đám người hóng chuyện.
Cô ghé lại sát bên bà cụ: “Bà nội, dù cho có phải là phúc khí của cháu hay không, thịt lợn rừng là do nhà mình tìm thấy. Chúng ta có quyền phân phát đám thịt lợn này đúng không?”
“Được chứ.” Bà cụ gật đầu: “Ít nhất chúng ta cũng có thể để lại cho thôn Lạc Phượng một nửa.”
Mắt Kha Mỹ Ngu sáng lên, sức chiến đấu của bà nội mạnh mẽ thế đấy.
“Bà nội, Hoàng đại tiên thường xuyên cho chúng ta đồ. Những con lợn rừng này để người trong thôn hưởng chút, hơn nữa nhà chúng ta nhiều người, cũng có thể được chia không ít.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận