Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 271. -

Thôn trưởng cũng báo cáo quy mô chăn nuôi trong thôn, tính toán viết lên giấy kế hoạch sản xuất của một năm.
Nó thật sự đem lại lợi ích thực tế cho những con người cần cù vất vả,còn có thể tạo ra một mức tiền khả quan cho công xã nữa.
Chủ nhiệm công xã không nhịn được gật gật đầu: “Vốn dĩ thịt heo rừng cũng là do người trong thôn cống hiến, lấy đó làm vốn để thực hiện kế hoạch chăn nuôi là có thể, nhưng mấy người nắm chắc bao nhiêu phần với kế hoạch nuôi dưỡng này?”
Trưởng thôn vô thức liếc mắt nhìn qua Tần Nguyên Cửu và Kha Mỹ Ngu, sau đó quay về phía chủ nhiệm công xã gật đầu một cái: “Chủ nhiệm công xã, ông cũng biết, không chỉ riêng đội sản xuất làm việc phải trông trời, chăn nuôi cũng như vậy. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức có thể, dù sao cơ hội như thế rất khó xuất hiện một lần nữa.”
Chủ nhiệm công xã nghĩ lại trong kho hàng nhiều vật tư như thế, ngẫm lại thôn Lạc Phượng lập tức sẽ có tám người sinh viên đại học, liền nói: “Được, vậy thì thử một chút, mặc kệ mấy người có thành công hay không, tôi hy vọng mấy người đều nghiêm túc làm việc này!”
Trưởng thôn liên tục trả lời: “Ông yên tâm, chuyện này liên quan đến lợi ích sát sườn của mỗi một người dân trong thôn chúng tôi, trong nhà có thể ăn trứng gà hay không, mùa đông có thể mặc quần áo ấm hay không đều phải xem sự nỗ lực của chính bản thân mà.”
“Kể cả ông không dặn dò, chúng tôi cũng sẽ cố gắng phấn đấu vì một ngày mai tốt đẹp hơn.”
“Được.” Chủ nhiệm công xã cười vỗ vai ông ta: “Người trong toàn xã ta đều đang mong kế hoạch của ông được thi hành. Nếu như làm tốt, người có tài của thôn ông phải chỉ đạo các thôn khác cùng nhau nuôi trồng.”
“Các ông đừng nghĩ rằng mọi người cùng làm thì sẽ bị cướp mất chén cơm. Hạ Hoa chúng ta rộng lớn, xã ta là một thể thống nhất, tất cả các thành viên đều giàu có mới gọi là giàu có, nếu không thôn Lạc Phượng của các ông sẽ trở thành cục vàng, ai ai cũng thương nhớ.”
Trưởng thôn cũng cười đáp: “Chúng tôi đều biết những ngày tháng tốt đẹp hiện giờ đều do tổ chức cho, chắc chắn chúng tôi sẽ không quên đâu!”
“Tốt lắm, tự các ông sắp xếp đi, thiếu thứ gì cứ xin hợp tác xã, nhưng các ông cũng phải hiểu rõ xã ta ngoại trừ hàng hóa, thực sự không lấy ra được thứ gì khác nữa.”
Chủ nhiệm công xã lấy danh sách mà tối qua ban kế toán phải tăng xa để sửa sang lại ra: “Tối qua trong xã rất náo nhiệt, mọi người đều nhìn hàng được nhập vào kho, mặc dù tôi đã đồng ý ưu tiên cho các ông nhưng cũng không thể dùng toàn bộ đồ để xây dựng phòng ốc cho các ông.”
“Tôi có thể thay các ông tranh thủ được một phần ba số lượng hàng. Dù sao thì đống đồ kia còn phải đưa lên trên một nửa, những thứ dư ra cũng cần dùng vào chỗ quan trọng.”
Trưởng thôn và chủ nhiệm công xã đều nhìn Tần Nguyên Cửu.
Anh đang thản nhiên bóc hạt dưa cho Kha Mỹ Ngu.
Cô nhóc này thích ăn nhưng không thích làm, tất cả những đồ có vỏ, cô chỉ thích đẩy cho người khác bóc, nếu không cô thà đói chết cũng không chịu động tay.
Mà cái thói hư này bắt nguồn từ hoàn cảnh xuất thân và cả sau tận thế, cô vẫn tiếp tục được nuông chiều.
Tần Nguyên Cửu tự nhiên nhận một nắm hạt dưa, tay hơi dùng sức bóp phần nhọn đầu hạt, sau khi phát ra tiếng tách rõ ràng, nhân hạt tròn trịa, thơm giòn e thẹn lộ ra.
Động tác của anh rất nhanh, lại còn biết dùng kỹ thuật, chẳng bao lâu đã bóc được một nắm đầy, sau đó chuyển chúng đến bàn tay nhỏ mịn màng trắng như sứ đã chờ đợi từ lâu.
Cảm nhận được ánh nhìn của hai người kia, anh cũng không thèm ngẩng đầu, thong dong bóc hạt dưa tiếp: “Có thể, tôi rất thân với xưởng gạch bên kia, để tôi xem xem có thể đàm phán đến mức giá nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận