Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 107. -

Kha Mỹ Ngu đi một mạch vào nơi không có dấu vết của con người trong núi sâu rồi mới dừng lại.
Cô tìm một tảng đá bên vệ sông, rải một vòng bột đuổi côn trùng rồi lại ném bẫy chuột nhạy bén ra thành một vòng, sau đó mới ngồi xếp bằng để điều chỉnh lại hơi thở.
Đợi sau khi bình tĩnh lại, Kha Mỹ Ngu lấy Dẫn Khí đan ra nhét vào miệng, dựa theo biện pháp ngọc giản nhắc đến, từng chút một dẫn linh lực được bao bọc trong đan dược khơi thông kinh mạch.
Dù cô đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý cho quá trình này nhưng trong nháy mắt, cơn đau âm ỉ như che trời lấp đất cắn nuốt cô!
Cả người Kha Mỹ Ngu là máu quyện với mồ hôi, cô co ro trên phiến đá, đến cả rên rỉ hay động đậy ngón tay thôi cô cũng không làm được, đau đến gần như ngất lịm đi. Một luồng hơi thở chết chóc chậm rãi lan ra từ tận đáy lòng.
Ha, gộp cả hai kiếp lại, cô chưa từng chịu nỗi khổ, nỗi đau đớn như này, duy nhất một lần nỗ lực muốn để người bên cạnh sống nhẹ nhàng hơn, cô đối mặt với con đường cầu tiên gian nan nhất.
Hàng ngàn hàng vạn người đi qua một cây cầu độc mộc, chỉ có vài người có thể thành công, cô, sao cô lại mất não, bị không gian ảnh hưởng, từ bỏ cuộc sống an nhàn để khổ tu?
Mỗi người đều có vận mệnh được định sẵn, thực ra cô trở thành Phù Y tương đương với nhúng tay vào số mệnh của người khác, không biết sẽ tạo ra ảnh hưởng thế nào với lịch sử đây...
Cô vừa mới nắm được phương thức mở ra mỹ thực đã phải nán lại nơi này, trở thành miếng mồi cho dã thú sao?
Nghĩ đến cô ở thời mạt thế chịu khổ mười năm, cuối cùng mới nhìn thấy ánh sáng, dù là dựa vào cái mạng cá chép nhỏ này, cô cũng không nên tráng niên chết sớm chứ!
Kha Mỹ Ngu cắn răng nghiến lợi, thần thức quật cường đánh nát sự hỗn độn kia từng chút một, dùng tư thế lửa giận ngập trời chặn đứng linh dược đang đấu đá lung tung, đả thông kỳ kinh bát mạch trong cơ thể trước, sau đó cô lại điều khiển dược lực vận chuyển mấy chục vòng trong cơ thể.
Trong lúc vận chuyển, dược lực dùng cách thức chậm rãi thẩm thấu vào trong kinh mạch, chúng đả thông, nuôi dưỡng, đồng thời còn mở rộng và gia cố thêm cho kinh mạch!
Đợi khi tất cả dược lực cạn kiệt, Kha Mỹ Ngu hổn hển thở dốc rồi nằm dài trên tảng đả, cả người thư thái, lâng lâng, thậm chí cô không cảm nhận được chút trọng lượng nào.
Có điều thần thức của cô đã tạm thời nghỉ ngơi, nét mặt biếng nhác, đột nhiên một mùi hôi thối ngưng tụ lại bốc lên.
Kha Mỹ Ngu không nhịn được muốn nôn hết cơm ăn tối hôm trước ra, lúc này cô mới phát hiện bên ngoài da mình được bao bọc bởi một lớp bùn bẩn kèm với máu dày đặc!
Cô vội vàng nhảy vào trong sông, dùng dầu gội đầu thực vật và xà phòng hoa hồng đổi trong hệ thống tắm rửa sạch sẽ.
Kha Mỹ Ngu giống như một nàng tiên cá, vui vẻ bơi lội trong làn nước một lúc.
Nghe thấy tiếng cành cây khô vỡ vụn, cô vừa bật ra một tiếng một tiếng: “Ai” theo bản năng, vừa vội vã bơi vào bờ, mượn bóng của tảng đá, cô lấy chiếc khăn tắm màu nâu từ trong không gian ra rồi choàng lên.
Sau khi dẫn khí nhập thể, phạm vi thần thức Kha Mỹ Ngu có thể bao trùm lên rộng hơn nhiều.
Cô tìm kiếm ở nơi phát ra âm thanh một lượt, chỉ có một con sóc ngủ mê rơi từ trên cây rơi xuống.
Cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng đổi bộ quần áo sạch sẽ, bộ quần áo cũ kỹ trước đó bị cô cắt nát rồi vùi vào trong đất.
Kha Mỹ Ngu thấy trời đã bắt đầu hửng sáng rồi.
Cô bắt tám con cá mập mạp nặng gần hai cân, lấy dây thừng xâu lại rồi ném vào không gian, sau đó mới nhảy chân sáo xuống núi.
Không biết tại sao, cô cố tình vòng qua nơi vừa phát ra âm thanh, xuyên qua đủ mùi hương của hoa quả cây lá, Kha Mỹ Ngu ngửi được mùi máu rất nhạt.
Cô cúi người nhìn chăm chú, hai giọt máu đọng lại đó?!
Lẽ nào con sóc ngủ mơ rồi rơi xuống kia bị vỡ đầu?
Kha Mỹ Ngu nghi ngờ bĩu môi rồi vui vẻ lấy trà sữa hôm qua mới đổi được nhưng không nỡ uống ra, hút một ngụm, hạnh phúc ngập tràn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận