Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 737. -

Vị trí ở đây rất tốt, đối diện cổng trường đại học, bên trái là Đại lộ làng Đại học, doanh thu mỗi ngày có thể đuổi kịp tiền lương của cha mẹ Kha!

Nhưng Kha Ân Thục đã dùng giá cao mua lại sân thuê phía trước, quán ăn vặt cũng được chia làm hai, một bên cũng bán đồ tạp hóa bán chạy, một bên bán lẩu xiên que hương vị đậm đà.
Ngõ nhỏ lúc nào cũng tràn ngập mùi hương, trên quần áo mọi người cũng dính đầy mùi, kéo dài không tiêu tan.
Nhiều người ngửi thấy mùi thơm liền tìm đến, mua một số xiên que để ăn, nhân tiện mua chút đồ uống và vật dụng hàng ngày.
Quan trọng nhất là bọn họ tổ chức hoạt động hội viên hàng tháng, khách hàng chi tiêu quen thuộc sẽ được tặng trứng gà, giảm giá, đổi điểm khi mua hàng…
So sánh như vậy, mọi người cảm thấy cửa hàng tạp hóa nhà họ Kha bán hơi đắt.
Nhà họ Kha không trông cậy vào doanh thu của cửa hàng tạp hóa nhưng trong lòng bà cụ không chịu thua kém, lại bị mấy mẹ con Kha n Thục qua mặt, tức đến mức cơm cũng ăn ít đi nửa bát.
Nữ chính áp giá thật sự rất thấp, hướng tới lợi nhuận nhỏ nhưng tiêu thụ mạnh, ở thời đại này không có khái niệm siêu thị, hơn nữa mọi đồ vật đều được tổ chức kiểm soát nên giá cả dao động rất ít.
Cô ta cũng không liên hệ với tòa nhà bách hóa hay đơn vị khác mà đi thẳng đến hợp tác xã, thu mua với giá cao hơn giá sỉ một chút. Bỏ qua một mắt xích thì đương nhiên sẽ có rất nhiều lợi nhuận, còn có rất nhiều không gian để tăng giảm giá.
Điểm ấy Kha Mỹ Ngu và Ứng Yến hơi tưởng tượng chút là có thể nghĩ đến.
Kha Ân Thục đã cố gắng hết sức, trông cậy vào quầy bán quà vặt sẽ kiếm được tiền. Cửa hàng tạp hóa nhà họ Kha cứ phát triển theo kiểu thế nào cũng được so với bên kia, tất nhiên kém hơn.
Kha Mỹ Ngu không muốn thấy bà cụ Kha rầu rĩ không vui nên lập tức thương lượng với Ứng Yến và Charles.
Mở toàn bộ tòa nhà trong đại viện, sửa sang lại một chút, lắp đặt máy móc và mở một chi nhánh Hanks!
Khoảng sân bên cạnh cũng giống như nơi này, đều là hai sân, một phần ba dãy nhà sau dùng làm xưởng thủ công nhỏ của các ông bà, phần còn lại thông với cửa hàng tạp hóa của bà cụ, phần mở rộng dùng để đặt các loại sách bán chạy trong và ngoài nước, phòng bên còn có máy photocopy.
Những cuốn sách này được sao chép và đóng thành sách, có thể bán, cũng có thể làm thẻ mượn đọc.
Sân không có ai ở nên hiện giờ đã được dọn sạch.
Không gian phòng ở trước đây rất rộng, cải tạo lại một chút, đã trở thành một rạp chiếu phim nhỏ, bên trong đều chiếu những bộ phim trong và ngoài nước tích cực hướng về phía trước. Đây là địa điểm phát sóng bên ngoài được rạp chiếu phim ủy quyền mà Kha Mỹ Ngu có được thông qua đài trưởng Bàng của đài truyền hình.
Giá vé xem phim ngang bằng giá rạp chiếu phim, để lại lương cho ba nhân viên chính thức, phần thu nhập còn lại đều chuyển vào rạp chiếu phim.
Thời đại này vật liệu thiếu thốn, tiền lương của mọi người không cao, trong nhà cũng nhiều người cho nên khắc hai chữ tiết kiệm từ trong xương. Có thể bỏ ra số tiền xa xỉ vào rạp chiếu phim, trên cơ bản là mới vừa yêu đương mới chịu bỏ tiền ra.
Dù vé xem phim không hề đắt, ngoại trừ cuối tuần ngồi gần nửa rạp, bình thường chỉ có lác đác vài người.
Có điều Kha Mỹ Ngu không định bán vé xem phim trực tiếp mà là làm một loại cơ chế giống như đối hoái.
Ví dụ như tiêu xài ở Hanks mấy lần, mỗi lần từ bao nhiêu tiền thì mới có thể lấy được vé xem phim. Hoặc là tới cho xem thẻ sách ở thư viện một lần, đưa bill thanh toán ở tiệm tạp hóa tổng cộng bao nhiêu tiền…
Cộng đồng này lớn nhưng nhà ở xung quanh chủ yếu là mua ít đồ dùng thường ngày, không hề tính là lực lượng tiêu dùng chủ yếu. Chủ yếu nhất vẫn dựa vào đại học thủ đô đối diện chống đỡ, cùng với các học sinh lui tới thành phố đại học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận