Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 131. -

Mọi người nhìn Kha Nguyên Đại.
Anh cả Kha vẫn luôn nhíu chặt mày, từ trước đến này anh ta chưa từng nghiêm túc suy nghĩ, đợi các em trai nói xong, anh ta mới nói: “Thực ra anh muốn làm lính...”
Nói xong, anh ta cúi đầu, nhẫn nhịn nắm chặt nắm đấm, cảm thấy bản thân hy vọng xa vời.
Trước đây lúc mọi người bới tìm đồ ăn trong đất, anh em bọn họ cùng nhau kiếm sống, không có tốt xấu, dù sao thì trong nhà có cha mẹ gánh vác, mà hàng xóm bằng tuổi xung quanh cũng như thế, chỉ là người ta làm việc chăm chỉ, còn họ không giống vậy, bọn họ không cam tâm nhưng lại không có năng lực nhảy ra.
Trong lòng tất cả đàn ông đều có một mơ ước làm lính, đó là sự sảng khoái khi hy sinh xương máu và tuổi trẻ ngông cuồng vì tổ chức. Đấy cũng là vết chu sa vĩnh viễn nóng rực trong trái tim họ.
Bây giờ đột nhiên có thể học đại học, mong muốn làm lính trong lòng anh ta càng thêm mạnh mẽ, nhưng anh ta đã hai mươi ba tuổi rồi, rất nhiều người ở độ tuổi này của anh ta đều đã giải ngũ, về nhà cưới vợ sinh con!
Còn anh ta thì...
Nhóm trưởng thôn thấy không khí không đúng, mà mấy người họ cũng không có tác dụng gì nên lần lượt cười cười, nói mấy câu chúc mừng rồi quay về nhà.
Bà cụ vội chỉ huy mẹ Kha đưa cho mỗi người một chậu sứ, một bình tráng men, một chiếc khăn mặt, một cây bút máy, một cuốn sổ và cả một cái đèn pin.
Mấy người trưởng thôn thấy họ tặng lễ lớn như thế, vừa mừng vừa lo, vội vàng xua tay đẩy lại.
“Cầm đi, mấy năm nay đám nhóc con nhà chúng tôi cũng làm phiền mấy người chăm lo cho không ít. Bây giờ thời cơ của chúng nó đến, cũng phải cho mấy người chú, người ông các cậu lây chút may mắn.”
“Nhiều thì không có, phần còn lại nhà chúng tôi chia ra rồi.”
Phàm là những người bà cụ thích, bà ấy tặng đồ rất rộng rãi, suy cho cùng, trong phòng của bà cụ còn ba bao tải to kìa.
Bảo Nhi nói rồi, đồ trong bao tải đó để mặc bà ấy tùy ý sắp xếp, đây đã đâu vào đâu đâu?
Mấy người trưởng thôn thấy thực sự không từ chối được, họ cũng cười rồi nhận lấy, trong lòng nghĩ sau này phải để ý đến nhà lão tứ của họ Kha nhiều thêm!
Đợi người đi hết rồi, bà cụ quay người khêu bấc đèn dầu đặt trên bàn lên.
Lúc này không khí vui vẻ trong nhà cũng biến mất hơn phân nửa.
Ông cụ thở dài một hơi, bàn tay run rẩy, muốn sờ lấy tẩu thuốc nhưng lại nhớ ra nó bị mình ném vỡ rồi.
Kha Mỹ Ngu vội vàng chạy về phòng, đưa ông tẩu thuốc mình đã mua trên huyện thành từ trước, theo người bán hàng nói thì thuốc lào không tính là quá nồng. Trên tẩu thuốc đã được cô dán Thanh Phế phù và Quy Tức phù, không chỉ làm giảm thương tổn của thuốc đối với sức khỏe của ông nội mà còn có thể nhẹ nhàng xử lý tàn thuốc đọng lại trong phổi ông ấy suốt bao năm qua.
Ông cụ sờ tẩu thuốc màu đen sáng bóng, ui ui hai tiếng, vành mắt chua xót, áy náy nói: “Cả đời này ông các cháu quá hiếu thắng, có thể không thêm gánh nặng cho tổ chức thì không thêm vào, chuyện gì cũng một mình chống đỡ, cũng không cúi mình nhờ vả người khác.”
“Nếu như, nếu như ngày trước ông mở rộng quan hệ, chẳng phải đám cháu trai nhà ta đã được chiến đấu hết mình trong quân doanh từ lâu rồi sao?”
“Cũng là báo đáp cho tổ chức nhưng ông sợ chuyện này là bất công với người khác...”
Kha Nguyên Đại vội nói: “Ông nội, chuyện này sao có thể trách ông được? Trong thôn chúng ta cũng thường xuyên chiêu binh mà, là kiểm tra thể chất của chúng cháu thực sự không đạt tiêu chuẩn!”
“Dù cho ông có tìm người lôi kéo quan hệ để chúng cháu làm lính, sau này kiểm tra ra, ai cũng không gánh nổi trách nhiệm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận