Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 852. -

Thật ra cô ta hoàn toàn không phải là con cháu của nhà họ Triệu, nhưng trời xui đất khiến được nhà họ Triệu nhận trở lại.
Không ngờ thế giới lại nhỏ như vậy, cháu gái ruột nhà họ Triệu đã tới cửa, hơn nữa vừa rồi chính cô ta là người tiết lộ việc nhận cháu nửa chừng trước mặt người ta...
Triệu Phương Hoa cảm thấy thật buồn cười, sao sự việc lại xảy ra trùng hợp như vậy?

Nếu bọn họ vẫn luôn ở miền Nam, đời này sẽ không bao giờ gặp được chính chủ. Nếu không phải vừa rồi cô ta nóng nảy ghen tuông đến mức mất hết lý trí, vênh váo trước mặt khách, ai biết được ông cụ tên là Triệu Tam Căn?
Bây giờ có nói gì cũng đã muộn, cô ta hít một hơi thật sâu, âm thầm cắn răng, cô ta vô tội!
Lúc được nhận về cô ta chỉ mới năm sáu tuổi, ông cụ tuy bận rộn nhưng vẫn cực kỳ thiên vị cô ta, không biết từ khi nào ông cụ bắt đầu đối xử với cô ta như mọi người.
Đoán là cảm thấy cô ta đã trưởng thành, là người nhà, nên không cần quan tâm đặc biệt?
Dù thế nào đi nữa, tuy cô ta đã sống ở nhà họ Triệu hai mươi năm, không có quan hệ huyết thống nhưng vẫn có tình cảm gia đình.
Không thể bị nhà họ Triệu nói đá văng là có thể đá văng.
Cô ta không kén chọn nữa, ông cụ có thể sắp xếp cho cô ta một vị trí nhân viên bán hàng trong hợp tác xã cung ứng tiếp thị cũng được, cứ coi đó là sự đền bù của nhà họ Triệu dành cho cô ta.
Khi Kha Mỹ Ngu trở về nhà, trời đang nóng dần lên, ngoại trừ Ứng Yến đang ở công ty, bốn người lớn tuổi trong nhà đều có mặt.
Cô nhìn ông và bà nội Kha, "Ông bà nội, lát nữa có thể sẽ có khách tới nhà."
“Khách nào vậy?” Bà cụ và mẹ Kha đứng lên trước, bận rộn bưng trái cây và đồ ăn nhẹ lên. “Có ăn cơm ở nhà không? Mấy người, có ăn kiêng gì không?”
Kha Mỹ Ngu nhún vai: "Bạn cũ của ông nội, Triệu Tam Căn."
Nghe được ba chữ này, ông nội và bà nội Kha đều sửng sốt nhìn nhau, sau đó cả hai đều có chút tức giận.
Bọn họ cảm thấy buồn cho cháu gái.
Không ai muốn trở thành một cô bé tội nghiệp bị gia đình bỏ rơi, dù ông nội ruột trịnh trọng giao cô cho họ chăm sóc, cũng cho rất nhiều tiền.
Nhưng Triệu Tam Căn một đi không trở lại.
Mặc dù nhà họ Kha yêu quý Kha Mỹ Ngu như ruột thịt trực hệ nhưng họ vẫn cảm thấy khó chịu cho cô.
Triệu Tam Căn còn sống, tại sao lại cam lòng không nhận một cô gái xinh đẹp và thông minh như vậy quay về?
Bà cụ Kha lại ngồi xuống, nắm tay mẹ Kha không cho mẹ Kha bận rộn nữa.
Bà cụ nhìn sắc mặt Kha Mỹ Ngu, từ nụ cười ngọt ngào trên mặt cô thật sự nhìn không ra biểu cảm nào khác, không khỏi bồn chồn: "Bảo Nhi, cháu nghĩ thế nào?"
Kha Mỹ Ngu khẽ thở dài, "Ông nội và bà nội, mọi chuyện không như hai người nghĩ đâu.
Ông nội Triệu đã nhận cháu gái trở về, nhưng không rõ vì lý do gì mà không nhận chính xác.”
Người nhà họ Kha đều sửng sốt, bà cụ bối rối: “Không phải, Bảo Nhi, ý của cháu là lão Triệu về đón cháu gái lại đón nhầm? Tại sao lại đón nhầm? Gia đình chúng ta không đổi chỗ ở, ông nội cháu cũng không đổi tên.”
“Lúc đó ông ấy rất bận, không thể nghỉ phép dài ngày nên đã giao việc này cho một cấp dưới thân tín về quê thăm người thân làm.” Kha Mỹ Ngu nói.
Được rồi, lửa giận trong lòng hai ông bà cụ vừa mới dâng lên, lại đột nhiên mất đi phương hướng tấn công. Ngược lại bọn họ cảm thấy mệnh lão đội trưởng Triệu Tam Căn cũng cực khổ, bị người ta lợi dụng, nuôi một đứa trẻ không công.
Nhà họ Kha không bạc đãi Kha Mỹ Ngu, yêu cô thương cô như đứa trẻ quý giá trong nhà. Nhưng môi trường ở nông thôn là như vậy, có tiền nhưng không có nơi tiêu, cũng không dám tiêu trắng trợn.
Nếu không phải Bảo Nhi may mắn tìm được một thiếu niên ưu tú như Ứng Yến thì bây giờ có thể cô vẫn bán mặt cho đất bán lưng cho trời, mang theo mấy đứa trẻ ở nhà cho gà cho lợn ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận