Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 706. -

Khoản chi lớn nhất nằm ở máy móc, mặc dù không thể hoàn toàn tự động hóa quy trình nuôi dưỡng nhưng bán tự động hóa sẽ nâng cao chất lượng chăn nuôi, rút ngắn thời gian chăn nuôi.
Tiền trong tay không nhiều, họ phải đi ngân hàng đổi không ít vàng bạc và tiền xu.
Chờ khi việc chăn nuôi đi vào quỹ đạo cửa hàng Hanks cũng hoàn tất việc trang trí, trải qua từng tầng lớp lớp các cuộc tuyển chọn và bồi dưỡng, công nhân viên cũng được tuyển ra.
Mấy ngày nay trên tivi, đài phát thanh, báo chí, các điểm dừng chờ xe công cộng, trên xe, ở bảng quảng cáo trên các khu chợ lớn đều được các áp phích rực rỡ che phủ, trong thế giới đen xám xanh bốn màu đơn giản, nó như một đốm lửa, một đóa hoa nở trên mặt đất thu hút ánh nhìn của mọi người.
Hơn nữa có một đống các dì đeo trên lưng, cầm trong tay túi vải, bên trong đựng đầy quạt có hình vẽ mang đậm nét đặc sắc dân tộc, bên trên còn có cả quảng cáo của Hanks.
Thấy ai họ cũng phát, nhất nhanh đã bị che trong biển người điên cuồng.
“Đang làm gì thế?” Người đi qua không nén nổi hiếu kỳ, bứt rứt bồn chồn kéo người tới hỏi.
“Tặng quạt đấy.” Người đi từ phía đối diện qua nhiệt tình phổ cập kiến thức: “Bên cạnh tòa bách hóa có một cửa hàng bán đồ ăn nước ngoài đang được tu sửa sắp đưa vào kinh doanh.
Người ta có tiền thật đấy, nhìn cái quạt này xem, chế tác tốt biết mấy, chắc chắn, xinh đẹp, lại còn quạt ra gió mạnh, tặng miễn phí đấy!” Người nhiệt tình phe phẩy cái quạt, hơi kích động nói.
“Có điều mỗi người chỉ được một cái, anh muốn nhận nhiều thì dẫn cả người nhà đến lấy cho anh đi. Nghe nói phía bắc còn phát vải, phía đông phát áo lót, phía tây phát móc chìa khóa, không nói chuyện với các người nữa, tôi phải đi xem xem có thể giành được thêm lần nữa không...”
Những người xung quanh đều phát cuồng, nhìn đám người đông đúc, họ cúi người, thắt chặt dây giày, túm chặt túi, vùi đầu, cắn răng chen vào trong.
Quảng cáo rầm rộ như thế một tuần trời, đến chủ nhật, trời còn chưa sáng đã có không ít ông cụ, bà lão đi loanh quanh hóng chuyện, nghe nói hôm nay tổ chức lễ khai trương, tối qua sân khấu đã được dựng xong rồi.
Ở đây cũng được xem như một khu thương mại được xây dựng lên từ khu phố cũ, trước đây là nơi ở của nhà quyền quý, đường xá rộng rãi, thoáng đãng, ở giữa còn có quảng trường vua chúa tổ chức hoạt động chung vui, diện tích rất lớn, bây giờ bên trên được dựng một tòa bách hóa, đối diện là chợ lớn, cách con phố ngang dọc cũng đầy các cửa hàng của người dân.
Bưu điện, tiệm cơm quốc dân, tiệm chụp ảnh, cửa hàng hữu nghị, rạp chiếu phim, bệnh viện nhân dân đầu tiên của thành phố... đều ở bên này.
Vừa đến tám giờ, người dẫn chương trình xinh xắn mặc sườn xám cầm micro bước lên, người đi cùng cô ấy là Charles một người hơi nhút nhát nhưng thú vị và hay nói của nước M.
Kha Mỹ Ngu kéo tay Ứng Yến đứng trong đám người, hào hứng hóng hớt.
Từ lúc bắt đầu họ đã đàm phán rồi, kinh doanh cửa tiệm do Charles phụ trách, vợ chồng hai người buông bỏ kiểm soát.
Một, hai tuần hợp một lần để điều chỉnh tình hình buôn bán.
Người dẫn chương trình mở đầu đầy hài hước xong thì trực tiếp ném một thùng đồ chơi to bằng bàn tay xuống dưới sân khấu, sau đó Charles đơn giản giới thiệu bối cảnh của Hanks, các loại đồ ăn, sau đó là mười buổi diễn gồm tiểu phẩm, tướng thanh, hát hò, nhảy múa, hí khúc... kết hợp giữa phong cách trong ngoài nước.
Bên trong còn xen vào vài câu quảng cáo cho Hanks, đương nhiên thứ khiến người ta chú ý nhất là ưu đãi.
Dù cho đồ ăn quý cũng phải khiến cho người dân cảm thấy mình có thể chi trả, hơn nữa còn chiếm được lời.
“Các đồng chí, Hanks là cửa hàng đồ ăn nước ngoài chính thống đầu tiên ở Hạ Hoa, hương vị độc đáo, phục vụ chu đáo. Kể từ khi mọi người bước vào tiệm, mọi người sẽ được hưởng thụ trải nghiệm không giống nhau, chúng tôi sẽ giúp mọi người ăn có phong cách, ăn có cảm giác lễ nghi...”
Charles trực tiếp báo giá, mỗi một loại đều có giá cao khiến mọi người hít hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận