Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 823. -

Ông cụ Triệu không hề cảm thấy chán ghét, nước mắt lưng tròng bước tới, bế ông ấy lên đi vào phòng ngủ chính.
Sau đó hai người mở toang cửa sổ, lúc này họ mới thấy rõ dáng vẻ của ông cụ Địch.
Ông ấy cực kỳ gầy, thực sự gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Không biết đã bao lâu rồi chưa được tắm, râu tóc ông ấy dài bện hết vào nhau, trên người phủ một lớp sừng dày, mùi hôi thối nhanh chóng lan tỏa khắp nhà.
Quần áo trên người chỉ có đủ để che thân, bên trên còn lấm lem bụi bẩn.
"Cháu đi kêu người đun nước cho ông cụ tắm." Sắc mặt Kha Mỹ Ngu trở nên khó coi, bước ra ngoài đặt tay lên cánh tay hai người đàn ông, sau đó ra lệnh cho họ đun nước nấu cơm.
Sau khi nước sôi, có người đến tắm cho ông cụ.
Nhìn thấy khả năng đánh đấm mạnh mẽ của Kha Mỹ Ngu, đám đàn ông không dám giở trò, chịu đựng mùi hôi thối cạo râu cắt tóc cho ông cụ, sau đó tắm rửa cẩn thận rồi thay quần áo sạch sẽ.
Mất đi lớp sừng, ông cụ càng trở nên gầy gò hơn.
Ông cụ Triệu đứng bên cạnh giám sát, thấy xương sườn của ông bạn mình lộ ra rõ ràng, trên người còn có rất nhiều vết sẹo cũ mới, bản thân cố gắng không rơi nước mắt.
Dọn dẹp xong, ông cụ Địch bưng bát cơm lên, đầu tiên uống hai bát cháo nhỏ, sau đó ăn một cái bánh bao và một quả trứng.
Ông ấy đã bị đói dẫn đến bụng teo nhỏ, tuy đã rất lâu rồi không được ăn thịt, nhưng khi thịt được mang đến, ông ấy cũng chỉ ăn một miếng.
Ăn uống xong, Kha Mỹ Ngu bắt mạch cho ông cụ.
May là khi tổ chức đưa ông cụ đến đây, vết thương của ông ấy gần như đã bình phục, trước đây lãnh đạo công xã cũng thỉnh thoảng đến đây thăm nom.
Nhờ vậy, vết thương của ông cụ cũng không trở nặng mà sẽ lành lại hẳn. Chỉ là mấy năm qua ông ấy ăn bữa no bữa đói, tỳ vị trở nên cực kỳ yếu ớt, các cơ quan trong cơ thể cũng bắt đầu suy yếu do môi trường sống khắc nghiệt.
Có thể nói, ông ấy có thể gắng gượng đến bây giờ đã tốt hơn rất nhiều người bạn cũ, tất cả chỉ nhờ vào một hơi thở.
"Ông phải chăm sóc cơ thể thật tốt, bổ sung một số chất dinh dưỡng, ăn uống điều độ, tập thể dục đúng cách, như vậy chắc chắn ông có thể sống thêm vài chục năm nữa."
Ông cụ Địch cười khà khà xua tay nói: "Ông biết cơ thể của mình mà, chỉ là lao lực trong thời gian dài mà thôi. Cơ thể có cường tráng đến đâu cũng không thể chịu nổi sự dày vò như vậy.
Cháu gái không cần an ủi ông đâu." Ông ấy lạnh nhạt nhìn đám con cháu đang quỳ gối ngoài sân, trong lòng đã sớm mất đi sự dao động. "Mặc dù ông không phải bác sĩ, nhưng bản thân đã lớn tuổi, cũng trải qua nhiều chuyện, vậy nên có thể cảm nhận được mình còn sống bao lâu."
Kha Mỹ Ngu cười khẽ: "Ông đừng bi quan như vậy. Đúng là cơ thể ông có nhiều bệnh lớn nhỏ, nhưng chỉ cần điều dưỡng thật tốt, thì vẫn có thể hồi phục được bảy tám phần.
Cháu không lừa ông làm gì, cháu đã học y thuật của Hạ Hoa chúng ta, lát nữa cháu sẽ kê thuốc cho ông. Thực hiện song song tắm thuốc và uống thuốc, tuy không chữa được tận gốc, nhưng ít nhất cũng sẽ giúp ông bù đắp những năm tháng đã lãng phí."
Ông cụ Địch không quan tâm nói: "Ông là một người vô dụng, không thể lãng phí tài nguyên của tổ chức."
"Haiz, lão Địch, ông đang nói gì vậy? Ông mất hai chân vì chiến thắng của Hạ Hoa chúng ta, tổ chức vẫn luôn nhớ về các ông.
Lúc trước tổ chức chúng ta quá bận rộn, các ngành nghề đều chờ đợi sự phát triển, lại còn phải đuổi kịp mười năm đó. Khó khăn lắm mới chậm lại được một chút, sau đó đã có người đảm nhận việc thăm nom các cựu chiến binh.
Rất nhiều tư liệu đã bị thất thoát, tất cả đều phải dựa vào hồi ức của những đồng đội cũ của chúng ta, từ từ tìm kiếm điều tra để bổ sung lại toàn bộ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận