Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 838. -

Các ông, các bà hoàn thành nhiệm vụ, tập trung tại nơi này thì mặt trời cũng đã lên cao, bị tán lá rậm rạp của cái cây cong cong che bớt, chỉ có những tia nắng nhảy nhót trên mặt đất.
Hơi nóng bắt đầu bốc lên nhưng họ không muốn cô đơn, cũng không biết mình còn sống được bao nhiêu lâu nữa, họ không muốn ngồi một mình ở nhà vùi đầu làm việc, họ đến đây để bớt buồn.
Vừa nói xong nhà ai mới cưới vợ, bọn họ lại chuyển câu chuyện tới đám vợ nhà họ Địch.
“Chậc chậc, trước đây mấy cô vợ nhà họ Địch hống hách bao nhiêu, ai dám động đến bọn họ? Ai nói một câu không đúng, người ta quay đầu tìm đám đàn ông đến cửa, còn không phải chỉ có mỗi người đàn ông nhà mình thôi cơ.”
“Nhà họ Địch nhiều thanh niên trai tráng, đi ra ngoài là xếp một hàng, trực tiếp chặn người ta, nắm đấm còn cứng, trong thôn chúng ta có người đàn ông nào mà chưa từng bị đánh?”
“Lúc đó nhà bọn họ vẻ vang thế nào, bây giờ lại chỉ còn thảm hại.” Nói đến đây, bọn họ không nhịn được lắc đầu thở dài.
“Đám phụ nữ thì có bao nhiêu sức lực, bọn họ ra đồng làm việc, có thể nuôi được bản thân đã tốt lắm rồi, lại còn nuôi đàn ông và đám con nhỏ, ai có thể chịu được? Lại đang vào thu hoạch vụ hè trồng vụ thu, trai tráng còn mệt bở hơi tai chứ đừng nói đến phụ nữ!”
“Có điều là vợ chồng nhiều năm như thế, con cũng có một đống rồi, vợ của chú ba, chú sáu Địch thế mà nhẫn tâm cuốn gói lặng lẽ chuồn về nhà mẹ đẻ thật sao?”
“Mấy người còn lại cũng chẳng tốt lành gì, không phải trực tiếp từ bỏ, chẳng làm gì nữa, để cả nhà đợi chết đói thì là nhảy nhót đi quyến rũ đàn ông để người ta làm thay mình. Nhà họ Địch tiêu đời thật rồi...”
Mọi người đều thổn thức.
“Mọi người nói xem chân của đám đàn ông nhà họ Địch có khỏi được không?”
Mọi người nhìn nhau, bĩu môi: “Khó mà nói lắm, đã lâu như vậy rồi, nếu bọn họ có thể khỏi được vậy sao chân không có chút cảm giác gì?”
“Đúng đấy, lúc đám trẻ nhà tôi được gọi tới nhà họ Địch để giúp đỡ, nhìn qua thôi, đám nhóc nhà họ Địch đều nằm trên giường bết bát lắm, những đôi chân rắn chắc, mạnh mẽ ban đầu chưa qua bao lâu đã nhũn nhẽo rồi, người ta bảo là bị teo cơ đấy.”
“Đám phụ nữ nhà họ Địch là đám khôn vặt, nói tới nói lui là chọc thẳng vào lòng người. Mấy thằng con trai nhà họ Địch kia nào chịu nổi, nếu là bình thường, chắc chắn họ sẽ cho mấy bạt tai rồi, bây giờ đến cả trải giường cũng không làm được, nếu không nhịn xuống thì chẳng có ai hầu hạ đâu!”
“Mấy người nói xem, bọn họ hận thành như thế, nếu như đột nhiên khỏe lại thì sẽ thế nào nhỉ?”
Một câu nói khiến mọi người sửng sốt, không nhịn được hưng phấn thả mặc trí tưởng tượng.
“Còn cần nói sao, chắc chắn là lôi đám vợ kia ra đánh một trận thật đau, lại bỏ đói vài hôm để họ biết được ai mới là người làm chủ!”
“Haha, nói không chừng là lôi lên giường dạy dỗ ấy chứ, tuổi trẻ sung sức, một tháng rồi không có gì. Đàn ông dạy dỗ phụ nữ không chỉ dựa vào đánh mà cứ để cái thứ kia...”
“Đánh gãy chân để họ cảm nhận được nỗi khổ của mấy người đó...”
Ai cũng nói đến hào hứng, Kha Mỹ Ngu với Ứng Yến cũng nghe được cuộc sống như nước sôi lửa bỏng của nhà họ Địch trong khoảng thời gian này.
“Nếu để chân họ khôi phục lại như thường thì sao?” Ứng Yến nhướng mày hỏi.
Kha Mỹ Ngu mím môi: “Em cũng cảm thấy nếu như bây giờ để chân họ khỏe lại, nói không chừng họ có thể phát điên, không đối xử tử tế gì với vợ mình đâu.”
Mấy người kia bản chất đã vặn vẹo rồi, bây giờ phải chịu tội như thế, nói không chừng tấm lòng đã vặn vẹo lại còn cong queo hơn.
Đúng là cha mẹ Kha xin nghỉ tới đại viện chăm sóc đám cháu. Lần này họ cũng đoán trước được là mọi chuyện sẽ khó khăn nên mới gọi điện thoại cho người nhà trước, rồi ở ngoài thêm vài ngày mới quay về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận