Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 214. -

“Bà Triệu Ái Cúc đây cả đời cống hiến cho quốc gia, cho học sinh, vận mệnh lúc thăng lúc trầm, vốn dĩ nên an hưởng tuổi già nhưng bởi vì lúc còn trẻ, làm việc, nghỉ ngơi không ổn định, thân thể có không ít mầm bệnh, sớm muộn gì cũng bị ung thư dạ dày!”
“Bây giờ bệnh ung thư dạ dày của bà Triệu Ái Cúc đang ở giai đoạn đầu. Nhưng đợi bà ấy đến kinh đô, dấn thân vào nghiên cứu máy tính và kế hoạch bồi dưỡng nghiên cứu sinh mới, thân thể lao lực trong thời gian dài, kết hợp với làm việc nghỉ ngơi không đúng quy luật, chưa đầy một năm, bệnh tình nguy kịch, vô cùng nghiêm trọng.”
“Đợi lúc phát hiện ra, bà ấy đã bị ung thư giai đoạn cuối, mang theo nỗi tiếc nuối to lớn mà từ trần.”
“Ông Tiết vô cùng đau khổ, chẳng bao lâu cũng đi theo, khiến cho sự phát triển của Hạ Hoa bị trì trệ, lạc hậu hơn so với các nước khác đến hai mươi năm. Hai ông bà rời đi chính là sự tổn thất to lớn của đất nước!”
“Mong ký chủ điều chỉnh lại cơ thể cho ông Tiết, bà Triệu để họ tiếp tục cống hiến cho dân, cho nước, tạo phúc cho Hạ Hoa, thưởng mười nghìn điểm giá trị hòa bình!”
Con ngươi Kha Mỹ Ngu hơi co lại, bệnh ung thư à, trước tận thế, đây là một trong những nan đề mà nhân loại chưa thể giải được.
Có rất nhiều người bị bệnh ung thư chịu đựng đau khổ, vì để kéo dài tuổi thọ mà không thể không đi hóa trị, chạy thận định kỳ, những ngày tháng giằng co với thần chết, vừa tuyệt vòng vừa bất lực, đối với bản thân và người nhà đều là một loại dày vò tinh thần.
Một y phù nghỉ ngơi như cô phải khiêu chiến với nan đề như thế sao?
Kha Mỹ Ngu nghĩ thôi cũng chẳng muốn nhận nhiệm vụ này.
Ông Tiết với bà Triệu nhận ra sự khác thường của cô, trong lòng hơi hoảng, họ không nhịn được mà nắm chặt tay nhau: “Đồng chí Tiểu Kha, sức khỏe của chồng tôi có vấn đề gì sao?”
Người đến tuổi này rồi luôn có một chút bệnh già, nhưng trừ phi đau ốm đến không chịu được, bình thường người Hạ Hoa sẽ không đến bệnh viện kiểm tra y tế. Huống chi bọn họ cũng trải qua thời gian lâu như thế rồi.
Hai người nếm trải chiến tranh, nhìn thấy biết bao cảnh sinh ly tử biệt, bạn bè bên cạnh cũng có không ít người thành nắm cát vàng rồi.
Bọn họ không sợ cái chết, chỉ là tiếc nuối cho bản lĩnh của mình không thể hoàn toàn dùng để phát triển quốc gia.
Kha Mỹ Ngu ồ một tiếng rồi gật đầu: “Đúng là có vấn đề. Không chỉ sức khỏe của bà Triệu đã xuống dốc mà sức khỏe của ông Triệu cũng không khả quan lắm.”
Nếu không sau khi biết vợ từ trần được chưa đầy một tháng, ông ấy sẽ không nhắm mắt xuôi tay!
“Đồng chí Tiểu Kha, em có cách chữa không?” Tống Nham Bách vốn còn đang vui vẻ nhưng trong nháy mắt, anh ấy đã lệ nóng quanh tròng.
Cuối cùng bệnh tình của vợ cũng có hy vọng nhưng sức khỏe của thầy cô anh ta lại có vấn đề.
“Đồng chí Tiểu Kha, chúng tôi bị bệnh gì thế?” Bà cụ cố nén nỗi khó chịu, mím môi, cười nhẹ rồi hỏi: “Cháu cứ nói đi, tôi với ông bạn già nhà tôi có sóng gió gì mà chưa trải qua đâu?”
“Từ lúc chúng tôi đưa tiễn những người bạn cũ, chúng tôi đã nghĩ tới ngày này rồi.”
Ông Tiết vỗ nhẹ vào tay người bạn già, nhìn Kha Mỹ Ngu: “Nhóc con, có gì thì cháu cứ nói đi.”
Kha Mỹ Ngu mím môi: “Cháu phải kiểm tra cho ông bà đã rồi mới có thể biết tình hình cụ thể.”
Những người khác đều nóng ruột chờ đợi còn Kha Mỹ Ngu dắt hai ông bà vào thư phòng.
Phòng y tế đa năng trong không gian rất tiện dụng, giống như hiện tại vậy, mắt Kha Mỹ Ngu kết hợp với thần thức như một máy quét chính xác, có thể ghi lại tất cả số liệu thân thể hai người kia vào trong máy tính, sau đó mô phỏng lại.
Như thế, Kha Mỹ Ngu không cần rút máu, đo huyết áp, đo điện tâm đồ, chụp CT, các loại kiểm tra mà cũng có thể rút ngắn thời gian, đưa ra kết quả phân tích chi tiết.
Có điều Kha Mỹ Ngu vừa đợi kết quả báo cáo trong không gian, vừa lợi dụng các cách khám bệnh truyền thống của Hạ Hoa vọng, văn, vấn, thiết để xem cho hai người.
Khuôn mặt nhỏ của cô nhăn lại, dáng vẻ nghiêm túc khiến cho hai cụ già bị dọa sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận