Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 526. -

Tần Nguyên Cửu kiên nhẫn nói: “Có đoàn văn công, tòa soạn, đài truyền hình, đội vận tải,... bọn họ xuất hiện ở nhiều sự kiện nên anh hơi có ấn tượng.”
Kha Mỹ Ngu không nhịn được tưởng tượng ra cảnh mình vào những đơn vị đó làm việc, hình như không an nhàn lắm thì phải, có điều những công việc này đều có sức ảnh hưởng không nhỏ tới mọi người.
Cô muốn xem xét lại nghề nghiệp sau này của mình.
“Nghĩ gì thế?” Anh không nhịn được tiêm cho cô một mũi dự phòng: “Em quên mất những lời anh nói lúc trước rồi sao?”
“Lời gì cơ?”
“Đương nhiên là phải học hành tử tế, giành lấy cơ hội được tuyển thẳng tới thủ đô học nghiên cứu sinh! Đợi sau khi học nghiên cứu sinh xong, em muốn đến đơn vị nào cũng không ai có thể từ chối em?”
Kha Mỹ Ngu đột nhiên giống quả bóng bay bị xì hơi, nằm bẹp ra lưng anh.
Sống lại thì tốt thật đất nhưng để một người không dễ dàng gì mới được buông bỏ sách vở như cô phải làm học sinh chăm chỉ lần nữa thực sự rất đau khổ!
Mặc dù trong mắt người khác thì mới chỉ nhập học vài ngày thôi nhưng với cô, cô như đang trong nước sôi lửa bỏng, có điều cô học viện ngoại ngữ, ngoại trừ học toán cao cấp và triết học như đọc sách trời ra, Kha Mỹ Ngu không cảm nhận được quá nhiều áp lực từ chương trình học.
Nghĩ đến trùm phản diện đã đồng ý trước khi thi sẽ đoán đề và dạy kèm cho cô, tâm trạng cô vững vàng hẳn.
Cô sống lại sắp được nửa năm rồi nhưng những thứ cô cần học cũng chẳng ít, vừa hay nhân lúc ở trường, cô lại tiếp tục võ trang cho bản thân vậy.
“Này, anh Cửu, chúng ta đi đâu đây?” Kha Mỹ Ngu vừa hoàn hồn lại đã nhận ra họ không đi trên đường về ký túc.
“Đương nhiên là về nhà, hôm nay là thứ bảy, không kiểm tra ký túc.” Tần Nguyên Cửu thản nhiên nói: “Bà nội với mẹ xem em biểu diễn xong thì về nhà chuẩn bị đồ ăn rồi, sợ em về nhà là nhao nhao kêu đói.”
Kha Mỹ Ngu lập tức vui vẻ gật đầu: “Nói cũng đúng, cả tuần này em bận chết đi được, ngoại trừ lúc ăn cơm, em chưa được gặp cha mẹ với ông bà nữa.”
Đợi lúc họ về nhà, mọi người đã có mặt đầy đủ, cười nói ngồi đợi hai người trong phòng khách.
“Ngu Bảo Nhi nhà chúng ta giỏi thật đấy, tùy tiện lên sân khấu là có thể thắng được tất cả mọi người rồi!” Bà cụ mang bánh pudding dùng mật ong, trà sữa, trứng gà hấp, bên trên còn một thìa hoa quả đóng hộp.
Bởi vì việc kinh doanh của nhà ăn ở tòa số hai được giao hết lại cho đầu bếp chính, khoản tiền nhập nguyên liệu nấu ăn và tiền công còn thừa dư ra đều dùng để xây dựng trường học.
Ưu khuyết điểm của một trường học ngoại trừ chuyện bên trong nặng nề ra thì những phương diện khác như cơ sở vật chất, lực lượng giáo viên, không khí văn hóa,... đều có thể dùng đồng tiền vạn ác để xây dựng.
Trường học chỉ xem chuyện này thành nghề tay trái có khả năng phát triển nên để mặc cho các đầu bếp lớn cạnh tranh đấu đá, không nghĩ tới việc thu về lợi ích lớn mà chỉ yêu cầu có thể thu chi cân bằng là được.
Mà đây đã trở thành chiến trường của mẹ Kha!
Kha Mỹ Ngu đưa mẹ Kha không ít thực đơn.
Mỗi một thực đơn, mẹ Kha đều suy một ra ba, ngày ba bữa nấu đồ ăn không hề lặp lại nên đã thu hút được rất nhiều thực khách trung thành ủng hộ. Mỗi một bữa ăn của bà đều có món chính, món ăn kèm, canh và đồ ngọt, hơn nữa bà còn cố hết sức tiết kiệm chi phí, đồng thời làm đa dạng món...
Không ít sinh viên dù trong tay không dư dả nhưng cứ cách dăm, ba bữa lại tới mua một, hai món ăn cho đỡ thèm, đây cũng được xem như một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Ngoại trừ pudding ra còn có sáu món một canh, món chính là bánh bột mì chiên, trong lúc ăn, Kha Mỹ Ngu thỏa mãn mặt mày vui vẻ.
Vẫn là không khí ấm áp trong nhà khiến người ta thả lỏng, đến khi Kha Mỹ Ngu quay về giường, cô ôm gối đầu hình người, sờ soạng một lúc mà không hề có gánh nặng, cô không vào không gian làm việc nữa mà trực tiếp chìm vào giấc ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận